Xương An Diệp thở dài vỗ vỗ Mục Giản: “ Đừng làm y sợ, y làm vậy hẳn có nguyên nhân, chúng ta hỏi trước.”
Tiểu hồ ly dỏng tai nghe, thấy Xương An Diệp tốt bụng như vậy, ghen ghét trước đây bây giờ nhìn lại cũng khá thuận mắt. Nó dè dặt đến ngồi dưới chân Xương An Diệp.
Xương An Diệp nhìn nó đến gần, lén giấu huyền châu đi. Cái này của ta, ta lấy được rồi, hông trả, ngươi đừng mơ.
Tiểu hồ ly không còn cách nào khác là lấy cành cây, viết lên mặt đất, viết rất lâu, cuối cùng cũng xong được mấy câu: ta tu luyện chưa có đạt đến cảnh giới, không thể biến thành người, cũng không thể nói tiếng người, ngươi đưa ta huyền châu trước, làm xong mọi chuyện, ta đem huyền châu tặng ngươi, được chứ?
Mọi người đều quay sang nhìn Xương An Diệp, Xương An Diệp nhích qua chỗ Mục Giản, có chút xấu hổ lôi huyền châu ra, nhét vội vào tay Mục Giản. Mục Giản bị hành động đáng yêu của y làm cho bật cười:
“ Ngươi lấy thì cứ lấy, làm gì phải lấm la lấm lét như vậy.”
Xương An Diệp thẹn quá hóa giận trừng hắn: “ Không cho phép cười. Ta chỉ cầm xem thôi.’’
Mục Giản ôm eo y, kéo y áp sát người mình, lời nói đều là dung túng: “ Được, không cười a. Nếu như nó không đưa ngươi, ta giúp ngươi giết người diệt khẩu rồi trộm đồ có được chưa?!!!”
Tiểu hồ ly nghe vậy hoảng sợ mở to đôi mắt. Từ Thiến nghiến răng: “ Hai người cút qua một bên mà tình tứ đi. ” Nói rồi giật lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024363/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.