Xuất viện được mấy ngày, Xương An Diệp vẫn nhàn nhã như cũ, cả ngày chỉ ngồi ôm bé con chơi đùa. Cẩm Thiệu Huân nhiều lúc nhìn đến cũng muốn nổ đom đóm mắt.
Cẩm Thiệu Huân: "...." Rồi mình còn tồn tại hay không vậy trời????
" Vậy anh muốn đặt tên con là gì??" Xương An Diệp giúp bé con uống sữa, múc từng muỗng nhỏ bón từng ngụm. Bé con mắt mở thao láo nhìn cậu, nhoẻn miệng cười.
Xương An Diệp hôn bé con một cái, bé cưng nhà ai mà đáng iu thế này.
Cẩm Thiệu Huân lập tức ngăn lại, đoạt lấy bé con, đặt nhóc xuống giường: " Không vội, tên tuổi gì đó từ từ nghĩ cũng được. "
Sau đó hắn trừng mắt nhìn thằng nhóc con nhà mình như muốn nói: cấm hôn vợ của ba ba.
Bé con phì phì phun nước bọt, chân đạp loạn xạ, đạp luôn cả Cẩm Thiệu Huân. Sát thương không có nhưng lại phi thường hung dữ.
Nói chuyện không có hiệu quả, tên của bé con liền đến phiên ông nội Cẩm Chi Minh giúp đỡ.
Cẩm Trình Thiên.
Cẩm Thiệu Huân bế Cẩm Trình Thiên đến nhà bà nội, không biết là ở đấy phát sinh ra chuyện gì mà khi trở về nhà. Cẩm Thiệu Huân nhất quyết muốn gọi con trai là Quýt nhỏ.
Xương An Diệp: "...." Cái quần què gì thế???
Kết quả là mấy hôm sau, cậu mới biết.
Hôm đó đến nhà bà nội, Mạc Tĩnh có mua hoa quả, Cẩm Thiệu Huân thuận tay lấy một quả quýt. Thế không nói làm gì nhưng mà quả quýt này, vỏ của nó nhăn nheo , phi thường xấu xí.
Cẩm Thiệu Huân lại nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024349/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.