Mạc Trữ gõ cửa mấy tiếng, bên trong liền truyền ra tiếng nói chuyện của Cẩm Thiệu Huân, có vẻ đang bàn cái gì đó không vừa ý, hắn liền nổi giận quát tháo. Hoàn toàn không để ý bên ngoài gõ cửa.
Mạc Trữ gãi đầu ngượng ngùng nói với Xương An Diệp: " Có lẽ Thiệu tổng đang bận, phiền ngài chờ một chút. "
Xương An Diệp gật đầu tỏ vẻ không sao, ngồi một bên chờ đợi.
" Cút ra ngoài. " Tiếng Cẩm Thiệu Huân vang lên dữ dội làm Xương An Diệp đang mơ màng buồn ngủ cũng giật mình tỉnh giấc.
Cửa mở ra. Một đám nhân viên cấp cao của công ty khép nép đóng cửa rồi chuồn biến, không dám quay đầu lại. Mạc Trữ chỉ nhìn qua, không hề có thái độ gì.
Xương An Diệp vươn cổ nhìn đám người co giò chạy, khúc khích cười. Y như đám gà dù chạy bành bạch bành bạch.
" Buồn cười lắm sao??"
Nụ cười ngay lập tức biến mất, Xương An Diệp tay xách hộp cơm, ôm một tay hắn mỉm cười lấy lòng: " Không có a. Cảm thấy anh rất soái nha, không ngờ mắng người cũng đẹp trai như vậy."
Cẩm Thiệu Huân nheo mày, búng cái trán trơn nhẵn của cậu: " Em nhìn xuyên thấu qua cửa được sao. "
Xương An Diệp bĩu mỗi. Lôi kéo hắn vào trong, bày biện hộp cơm.
Xương An Diệp thao tác rất nhanh, đưa bát đũa nhét vào trong tay Cẩm Thiệu Huân, sau đó chống cằm nhìn hắn.
Cẩm Thiệu Huân nhìn 4 món trên bàn. Thịt lợn chua ngọt, đậu phụ sốt, tôm xào hạt điều cùng một món canh, gà hầm hạt sen. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024337/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.