~Bảo bối nhà hắn, quá dễ lừa thì phải làm sao đây~
Xương An Diệp chỉ thấy một mảng đen sì trước mặt. Phía trước có một đứa trẻ mới 6t, bé như vậy mà rất anh tuấn, đôi mắt đen láy, nghiêng đầu nhìn cậu.
Xương An Diệp cũng nhìn nó, nó lại nở nụ cười vô cùng tươi tắn vô ưu vô lo, đứa bé bỗng dưng đang cười thành khóc. Nó gục xuống, khóc đến thương tâm, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt bỗng dưng biến hoá. Là hắn. Cậu có chút hoảng hốt, muốn gọi tên Tạ Xuyên lại phát hiện mình không thể mở miệng.
Tạ Xuyên phía trước thống khổ nói với mình: hắn đau lắm, còn rất sợ nữa nhưng bên cạnh không có ai. Nếu có thì xung quanh đều là người xấu, muốn đem hắn đi, càng nói càng khóc dữ hơn.
Xương An Diệp lòng đau như cắt muốn ôm nó an ủi, bàn tay còn chưa chạm vào, nó đã hoá thành cát bụi. Xương An Diệp ngơ ngẩn, lại không phát hiện nước mắt chảy dài không ngưng.
Mà lúc đó, Tạ Xuyên ngồi bên cạnh giường, nhìn Xương An Diệp đang lâm vào hôn mê, bất đắc dĩ mà cười, cánh tay do dự nâng lên rồi lại hạ xuống. Ngay cả thâm tâm cũng đau khổ.
Yên Tử Ngạn bên cạnh nhìn đồng hồ, chậm chạp lên tiếng nhắc nhở: " Sắp muộn rồi."
Tạ Xuyên rũ mi, trầm mặc nhìn tay hai người, mãi một lúc mới nói: " Cậu có thể đi trước."
" Vậy mau lên đó." Yên Tử Ngạn gõ gõ mặt đồng hồ, có chút không an tâm nhưng vẫn phải rời đi.
Tạ Xuyên híp con mắt, mặt không biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024331/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.