Chu Phỉ Mạc rất tự nhiên mà bịa ra cái câu chuyện lạc gia đình, Giang Vọng Duy lại ngu xuẩn tin lời để cậu ta theo. Vốn dĩ Tạ Xuyên không muốn có dính líu gì đến cậu ta, nhưng không hiểu sao, khi bị ánh mắt tràn đầy cảnh cáo của Xương An Diệp bắn về phía này, Tạ Xuyên lại ngoan ngoãn như cún, ngồi im re trên xe.
Xương An Diệp cùng Giang Vọng Duy lấy đủ đồ đạc liền trở về nơi tập trung.
Khi bốn người trở về, thì thành viên đội A cũng đã tập hợp đầy đủ. Không một chút xước xác, đã vậy lại còn thu gom được rất nhiều vật phẩm.
" Ủa? Hai người này là ai đây??" Thiệu Hoa hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn trai đẹp, thiếu điều chảy nước dãi. Tạ Xuyên bị nhìn đến nổi da gà.
" Lạc." Xương An Diệp nhàn nhạt nói một chữ. Mọi người cũng quen rồi nên chẳng ai để ý. Thiệu Hoa cười tươi như hoa, khoác vai bá cổ Tạ Xuyên: " Người anh em, đẹp trai nha. Có gì cần giúp cứ gọi tôi, tôi rất sẵn lòng a~~"
Tạ Xuyên đen mặt, vừa muốn đẩy cánh tay cô ta ra liền bị Xương An Diệp kéo lại, giọng điệu châm chọc: " Cô cô à, ngài có thể đừng thấy người đẹp là muốn ăn, ngưng thần dùm cái. "
" Thằng nhóc, gọi ai là cô cô đấy hả? " Thiệu Hoa tức đến giậm chân: " 28t là già sao!!!" Hất tóc kiêu sa.
" Chị Thiệu Hoa, chị rất là trẻ đẹp mà. Y như 18t vậy. " Chu Phỉ Mạc mỉm cười ngọt ngào lấy lòng. Cả người toát lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024319/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.