Báo cáo được Thanh Trì Phong gửi lên cấp trên, cấp trên liền điều động một đội toàn những người tinh nhuệ cùng một đội nghiên cứu đến khu rừng phía Nam đó.
Hoá ra là do, sau khi quan sát ngoài vòng khu rừng một ngày, nhóm người Thanh Trì Phong quyết định tiến vào xem. Ai ngờ được hơn ngày rưỡi, cơn mưa đen đột ngột đổ xuống. Đứng từ xa thì không thấy gì, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp mùi khó chịu phân tán hết suy nghĩ của mọi người. Những hạt mưa nặng như đá, liền ăn mòn cơ giáp, chạm vào da thịt lại như mũi dao sắc bén cứa sâu vào xương tủy, đau đến ngạt thở, cả người liền choáng váng vô lực.
Cây cối trong rừng chưa đầy mấy giây lớn nhanh như gió, rễ cây chắc khoẻ uốn lượn như rắn rết quấn lấy mọi người kéo đi. Cơ giáp cũng bị nước mưa đen làm hỏng, phải chật vật mất thời gian. Phải nói là lúc đó còn tưởng phải bỏ mạng ở đấy. May mắn là thoát được. Nhưng cũng thương tổn không nhẹ.
Thanh Trì Phong sắp xếp lại một số công việc, vì hắn là thượng tướng cấp cao nên phải cùng một số quân nhân tinh nhuệ quay lại khu rừng đó kiểm tra.
Lần này Xương An Diệp rất ngoan ngoãn, không đòi hỏi đi theo. Thanh Trì Phong tưởng cậu sợ khi nghe những việc xảy ra trong khu rừng, ngoan ngoãn như vậy cũng tốt, lên tiếng an ủi một chút: " Không sao. Em đi mấy hôm sẽ về."
" Ừm." Xương An Diệp gật đầu, chính là cũng có hơi lo lắng, Thanh Trì Phong quay lại đấy nhỡ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024311/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.