Cố Nhất Hiên huy động lực lượng vô cùng lớn, Xương gia cũng góp phần làm cả một khu rừng phía Bắc trong màn đêm nháo nhào.
Xương An Diệp vẫn rất kiên trì khuyên nhủ hai tên to con kia. Bọn chúng lay động rồi đấy chứ nhưng đm giúp thì giúp đi lại cứ đùn đẩy.
Xương An Diệp vặn vẹo, dùng sức muốn tháo dây thừng. Một trong hai tên kia nhìn thấy nhưng lảng tránh, không nói gì. Xương An Diệp âm thầm chẹp môi, tiền nhiều cái là bỏ chơi ngay.
" Anh em, tôi gỡ được dây thừng rồi. Chuồn trước nhé." Xương An Diệp gõ vai hai tên kia, không để hai người phản ứng đã vùng lên chạy hì hục.
Yến Nhiên Xảo phản ứng đầu tiên, gào lên giận dữ:" Mau bắt nó lại, bằng mọi cách phải lôi nó về đây cho tôi. Hai người là phế vật hả, một tên ốm yếu thấy mẹ mà cũng không giữ được. Cút đi bắt người mau lên."
Hai tên kia nhìn Yến Nhiên Xảo như muốn ăn tươi nuốt sống. Đã trả bọn hắn được tý teo tiền mà còn dám lên mặt. Vẫn là tên vừa chạy có phần trăm tin cậy hơn ả này.
Một tên liền đuổi theo Xương An Diệp, một tên quay người bắt Yến Nhiên Xảo.
Xương An Diệp chạy muốn bở hơi tai mà vẫn thấy chung quanh là rừng rậm. Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát liền nghe được tiếng chân chạy dồn dập lại đây.
Xương An Diệp quay đầu, vẻ mặt liền nở nụ cười rạng rỡ : " Nhất Hiên a"
Cố Nhất Hiên dẫn theo một đám người chia nhau, kết quả đi bên hắn chỉ còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024288/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.