Chương trước
Chương sau
Editor + beta: ?ℓσℓιsα?
Vết sưng đỏ ở trên mặt Diệp Trăn phải qua mấy ngày mới dần dần biến mất, kể từ ngày khóc lớn hôm đó, con chó lớn càng ngày càng dính chặt lấy cô, có điểm khác biệt so với lúc trước là hình như nó sẽ nhận biết người, nhiều khi đang bò trên mặt đất thì cũng phải quay đầu lại nhìn cô một lần, khi cô quay đầu lại nhìn nó thì nó mới yên tâm bò tiếp, nó rất thích bò, mỗi lần bò là sẽ có cả bầy chó vây quanh, dường như nó còn muốn dựa vào đàn chó để đứng lên, nhưng tiếc là xương người yếu ớt, nên cho dù có muốn thì nó cũng không thể đứng dậy được.
Nó cũng ngoan hơn trước, không khóc không nháo, Diệp Trăn càng có thể thoải mái hơn trong việc làm phong phú thêm tập sách của mình, mãi cho đến khi cô viết xong thì cô mới giao cho cô giáo Trương, cô giáo Trương là người không bình thường, bà đã nhìn ra trong khoảng thời gian này.
Khi cô giáo Trương vừa nhìn thấy những thứ mà Diệp Trăn đưa cho bà, bà cũng không tính là thật sự hiểu nó, tuy rằng thoạt nhìn rất lợi hại nhưng bà cũng không biết đó có phải là sự thật hay không, Diệp Trăn nói: “Còn phiền cô giáo đưa cho người có hiểu biết xem qua thì mới có thể biết được giá trị ở trong đó, có nó, đất nước chúng ta sẽ càng sớm mở ra cuộc sống ổn định hơn.”
Cô giáo Trương không hiểu làm thế nào mà một quyển sách nhỏ lại có thể mang đến sự ổn định cho đất nước đang tràn đầy biến động này, nhưng sau khi đọc xong những lời giải thích và đồ họa ở trên đó, bà cũng biết rằng nếu như nó là sự thật thì nó tuyệt đối sẽ không bình thường! Bà cẩn thận nhận lấy, giao lại cho tổ chức.
Diệp Trăn xem như đã giải quyết xong một mối tâm sự, sau đó cô lại viết thêm những kiến ​​thức bí truyền, cô sẽ chuẩn bị giao cho con chó lớn.
Nếu như nó thông minh.
Khi dấu tay ở trên mặt Diệp Trăn đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Ngọc vốn đang thành thật mấy ngày lại chạm vào cô, lần này anh vẫn còn lương tâm, cô thậm chí còn không thể nhấc nổi ngón tay của mình lên, nhưng cũng ước chừng đè ép cô đến nửa đêm, “Tư vị này, đại soái nhà em nghĩ đến mức căng chặt.”
Sáng hôm sau, cô bị anh đâm làm cho tỉnh lại, dựa vào chăn bông cùng anh điên cuồng một hồi, “Đại soái nhà em rất quan tâm đồ ngốc nhà em, em phải lấy lòng anh thật tốt, thỏa mãn anh, thích anh.”
Sau đó thay bộ váy màu đỏ mà Tiểu Cúc mang tới.
Màu đỏ đặc biệt tươi đẹp, cô tự hỏi: “Hả? Tại sao lại là cái này?”
Tiểu Cúc nói: “Đại soái ra lệnh, bảo mợ sáu thay xong thì đến phòng làm việc tìm ngài ấy.”
Diệp Trăn thay váy đỏ, nhìn con trai trước tiên, con trai đang ăn sáng ở trong ngực bà vú, nhìn thấy cô thì sữa cũng không thèm ăn chỉ muốn cô ôm một cái, Diệp Trăn ôm nó, sau đó giao lại cho bà vú: “Ngoan nhé, mẹ đi tìm cha của con.”
Con chó lớn nhìn cô đi xa rồi mới quay đầu lại hự hự ăn, giống như muốn ăn thật nhiều hơn để có thể mau lớn.
Thẩm Ngọc ở trong phòng làm việc, mặc bộ quân phục anh hay mặc thường ngày, dáng người thẳng tắp, dáng vẻ uy nghiêm, khí thế nghiêm nghị, bộ dáng hướng về giang sơn có thể khiến cho người ta động lòng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn lên cô, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, “Đồ ngốc, qua đây.”
Diệp Trăn bước tới, anh phất tay đuổi phó quan đi, kéo cô ngồi vào trong lòng mình: “Đồ ngốc, hãy nói lời hay để cho bổn đại soái vui vẻ.”
Từ tối hôm qua đến giờ, Diệp Trăn cứ cảm thấy người đàn ông này thật là kỳ lạ, cô nhấp môi suy nghĩ: “Đại soái là người tốt! Em và Duệ Duệ đều thích đại soái nhất!”
Anh cười một tiếng, vừa hài lòng vừa không hài lòng, nhéo má cô lớn tiếng ra lệnh: “Chuẩn bị xe.”
Anh ôm cô ra khỏi phủ, rồi ôm cô đặt vào trong xe, Diệp Trăn mơ hồ có một chút linh cảm, mãi cho đến khi tới nơi, cô nhìn thấy có rất nhiều phóng viên và nhân vật nổi tiếng ở trong giới, không quen nhưng cũng không xa lạ, đã từng mỉm cười chào đón bọn họ rồi.
Diệp Trăn kéo cánh tay người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cho đến khi nhận được một tờ giấy chứng nhận, Diệp Trăn vẫn không ngờ người đàn ông này lại đối xử với cô như vậy.
“Hai cuộc hôn nhân khác họ, cùng nhau giao kết hôn ước, kết thành một mối quan hệ tốt đẹp là xứng đôi vừa lứa. Khi hoa đào nở cũng là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau con cháu nối dài như dưa ( dưa mọc nối theo dàn),con cháu làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác. Viết lời hứa tuổi già lên trên giấy, ghi lại lời chúc may mắn do trời gửi như một bài thơ khắc trong cuốn sổ uyên ương của quan. Đã chứng.” ( Đây là dòng chữ trên giấy đăng ký kết hôn thời Trung Hoa Dân Quốc)
Thẩm Ngọc nói: “Diệp Trăn, từ nay về sau em sẽ là vợ của Thẩm Ngọc.”
Không ai có thể khinh thường em, tùy ý nhục mạ đánh giết em, em sẽ sánh bước cùng với Thẩm Ngọc ở trên thế giới này.
Anh nhìn người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng không nói, thật ra anh cũng có chút căng thẳng, lạnh lùng nói: “Sao em không nói gì, vui vẻ đến choáng váng luôn à?”
Diệp Trăn lắc đầu, vùi vào trong lòng anh, “Cảm ơn đại soái.”
Anh ừ một tiếng, hôn lên đầu cô nói: “Ừ, phải nhớ kỹ đại soái nhà em đã tốt với em như thế nào, phải hầu hạ anh cho thật tốt.”
Diệp Trăn: “…… Được.”
Anh cảm thấy mãn nguyện, đưa đồ ngốc của mình ra đứng trước mặt công chúng, tùy ý để cho phóng viên chụp ảnh và phát tin, nhận lời chúc mừng từ khắp nơi, mở tiệc chiêu đãi quan khách ở trong khách sạn lớn nhất của Phụng Thiên.
Hôm nay là ngày cưới của anh.
Nhưng cũng có rất nhiều người biết mợ sáu phủ đại soái, người điều tra cô cũng không ít, biết cô chỉ là một cô gái không có thế lực của gia tộc, hơn nữa cô còn là một người mù chữ không có tri thức, nên cho dù Thẩm Ngọc có coi trọng cô thì cũng có rất nhiều người ở thế giới bên ngoài khinh thường cô.
Có một phóng viên sau khi du học về đã hỏi cô bằng tiếng nước ngoài: “Thẩm phu nhân, hôm nay là ngày tốt của cô và Thẩm đại soái, cô có muốn nói điều gì hay không?”
Sắc mặt Thẩm Ngọc lạnh lùng.
Diệp Trăn kéo cánh tay anh, nhìn anh nói: “Có thể gặp được đại soái chính là may mắn của tôi.”
Cô nói bằng tiếng Trung Quốc, Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn cô.
Cô cười tủm tỉm: “Cảm ơn đại soái đã yêu quý em, coi trọng em, em rất may mắn.”
Khung cảnh cứng đờ lại trở nên sống động, phóng viên kia sờ mũi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hẳn là không chỉ có anh ta mà có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng sau này, tin tức Thẩm Ngọc phu nhân không biết chữ đã hoàn toàn lỗi thời, cô không những không biết chữ mà còn rất chăm chỉ học hành, là một người phụ nữ tri thư đạt lễ, cho dù cô đã từng khốn khổ thì cô vẫn sống nỗ lực như cũ.
*Tri thư, đạt lễ có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi
Bữa tiệc kết thúc về đến nhà, lần đầu tiên Thẩm Ngọc chính thức hỏi về việc học của cô gái ngốc: “Em học tiếng nước ngoài từ khi nào?”
Diệp Trăn lấy lòng nói: “Em đang học, đại soái cho rằng em nói giỡn hay sao? Em thật sự rất nỗ lực vì đại soái!”
Thẩm Ngọc xoa đầu cô, “Đồ ngốc, nếu như đêm nay em cũng nỗ lực như vậy thì anh sẽ càng vui hơn.”
Anh nâng làn váy của cô lên, áp cô vào trên tường rồi đi vào, “Đồ ngốc, em gọi anh là gì?”
Diệp Trăn ôm anh, mặt như hoa đào, “Đại soái……”
“Hả?”
“Cha của Duệ Duệ.”
Anh hung ác khiến cho cô suýt nữa cô đã kêu lên, bị xóc đến mức hơi thở không ổn định, cả người run lên, “Tướng công, phu quân!”
Anh trầm giọng nói: “Hừ, đúng là phải ăn một chút đau khổ thì mới chịu thành thật.”
Trở lại trên giường, hai mắt Diệp Trăn đỏ hoe, Thẩm Ngọc đứng ở đầu giường cởi cúc quần áo, hỏi cô: “Hôm nay vui không?”
Diệp Trăn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vui.”
Anh cũng rất vui, cưới cô là kế hoạch mà anh đã quyết định rất lâu, anh hy vọng cô có thể được người khác tôn trọng, không chỉ có mình anh yêu thích.
Anh vứt quần áo đi rồi lại đè cô xuống:" Nếu như em vui thì phải cho anh vui vẻ ít nhất một lần vào mỗi tối, đừng để cho anh phải khó chịu!"
Diệp Trăn:"....."
Về phần lão phu nhân nếu như biết Thẩm Ngọc đã cưới cô thì sẽ như thế nào, Diệp Trăn cũng không thèm để ý.
Cho đến vài tháng sau, khi Diệp Trăn đang ở nhà viết sách cho con chó, cô nghe Tiểu Cúc tới nói Vệ Lam sẽ đi tiền tuyến chữa bệnh và chăm sóc cùng với đội ngũ y tế, bởi vì chuyện này mà trong nhà Vệ Lam đều tranh cãi, bọn họ có thể chấp nhận cho cô đi du học và làm việc trong bệnh viện, nhưng bọn họ không thể nào chấp nhận được việc cô phải đi chịu chết! Tiền tuyến, nơi đó là chỗ nào? Là nơi mà cô có thể đi được hay sao?
Vệ Lam rất kiên quyết: "Con học y là để cứu mọi người.”
Chứ không phải hại người.
Cô nhìn mẹ Vệ nói: “Mẹ, con biết mẹ mong chờ điều gì ở con.” Giống như trong giấc mơ, cô đã quên đi kỹ năng y học của mình chỉ để tập trung vào kế hoạch hậu viện của một người đàn ông "Con sẽ không làm một người giống như mẹ nghĩ, y học của con, con không thể quên nó.”
Sau đó cô bỏ đi, mẹ Vệ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô nhưng cũng không thể ngăn cô lại.
Vừa đi chính là đi nhiều năm, không có tin tức gì.
Chiến tranh hỗn loạn, thậm chí Thẩm Ngọc cũng đã nói với cô, không biết khi nào thì anh sẽ phải ra chiến trường, tính mạng của anh đang bị đe dọa, anh muốn đưa cô và con chó ra nước ngoài, nhưng cô lại từ chối, cô rất cố chấp về chuyện này, Thẩm Ngọc không thể nói được gì nên đành phải bỏ qua, lại bắt đầu chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất, thỉnh thoảng cũng sẽ mang theo cô luyện hai tay, chỉ cầu cô có thể tự bảo vệ được mình.
Diệp Trăn dành nhiều thời gian để viết sách và phân loại kiến ​​thức hơn, cô hy vọng một ngày nào đó nó có thể sử dụng được, sau khi trải qua những cuộc chiến tranh khốc liệt và chứng kiến ​​những thảm kịch trên thế giới, cô lại càng muốn đất nước này có thể trở nên thịnh vượng và mạnh mẽ hơn.
Mãi cho đến mười mấy năm sau, núi sông đã mất mới được khôi phục lại, đất nước hỗn loạn đã có thể bình yên.
Con chó mười mấy tuổi đã theo cha đi hơn nửa Hoa Hạ, được anh giáo dục và trở thành một nam tử hán từ nhỏ, tuy rằng nó ghét nhất là khi cha gọi mình là chó, nhưng mỗi lần gọi chó là nó có thể tức giận đến nửa ngày.
Cô giáo Trương đã qua đời, đổi thành một người khác đến liên lạc với cô, bà hỏi cô có muốn tiết lộ tên của mình cho cả thế giới biết hay không hay không, Diệp Trăn nói, đợi sau khi tôi chết.
Mà lão phu nhân đã ở trong chùa một thời gian rất dài, cô không còn đến gặp bà nữa, thỉnh thoảng Thẩm Ngọc sẽ mang theo con chó đến thăm, nhưng mấy năm trước bà cũng đã chết vì bệnh rồi.
Chờ khi con chó lớn hơn một chút nữa, cô có thể dạy cho nó thêm nhiều kiến ​​thức mới, sách giáo khoa cô tự làm cũng đã được chuẩn bị tốt.
Tiền đề là người đàn ông này đừng có việc gì cũng tới quấy rầy cô.
“Đồ ngốc, đi ngủ đi.”
“Ồ.”
……
Mãi cho đến khi Thẩm Duệ lập gia đình, con cháu đông đủ.
Diệp Trăn cảm thấy “Hư vô” đã bắt đầu gọi mình, sức khỏe của cô đang ngày càng giảm sút, cô nấu một bữa ăn đơn giản cho hai cha con.
Cô nằm trong vòng tay của Thẩm Ngọc, anh ôm cô, đứt quãng nói: “Quả nhiên là đồ ngốc, cả đời không thể so được với tôi, sống cũng không thể sống hơn tôi.” (lúc này già rồi)
Thẩm Duệ quỳ gối bên đầu giường, nói: “Mẹ, kiếp trước con đã gặp được một người đàn ông lưu lạc rất tốt bụng, ông ấy vẫn luôn mang theo con, không ghét bỏ khuôn mặt bị biến dạng của con…… Con đã sống sót……”
“Mẹ, con không biết mẹ.”
“Con xin lỗi.”
Đến tận đây, chiến công của Thẩm Ngọc phu nhân Diệp Trăn cuối cùng cũng đã được hậu thế khen ngợi, được nghìn người kính ngưỡng.
……
Diệp Trăn trở lại “Hư vô”, cảm thấy rõ ràng rằng nó rất hài lòng.
Cô yên lặng theo thói quen, nhắm mắt lại trôi nổi trong bóng tối, không biết là đã qua bao lâu, “Hư vô” lại đưa cô thế giới nhiệm vụ một lần nữa.
Khi mở mắt ra, cô chỉ cảm thấy đầu và trái tim đều cực kỳ choáng váng, đau khổ không thôi, cô chống một tay vào vách tường, cô phải bình tĩnh lại một lúc lâu thì mới có thể phân tích được ký ức trong đầu và cảnh tượng cô đang phải đối mặt lúc này —— bắt gian trên giường.
Chồng của ký chủ đưa một ngôi sao nhỏ về nhà và làm chuyện đó với nhau.
Cuộc hôn nhân kéo dài ba năm cũng đã đến hồi kết.
Ký chủ là một nữ diễn viên nổi tiếng, cô đã kết hôn với với Tiêu Văn, ông chủ của một công ty điện ảnh hơn cô năm tuổi ở độ tuổi ba mươi, thời điểm mà cô đang nổi tiếng nhất.
Sau khi kết hôn, hai người cũng coi như ân ái, thường xuyên thể hiện tình cảm ở trước mặt công chúng, ký chủ không hề thả lỏng sự nghiệp theo đuổi của mình chỉ vì đã có gia đình, cô vẫn đóng phim như cũ, giải thưởng lớn cầm đến mỏi tay, người ngoài đều cảm thấy gia đình cô hạnh phúc, sự nghiệp thành công, chỉ cần một đứa trẻ nữa là chiến thắng trong cuộc đời!
Bản thân ký chủ cũng rất hài lòng với tình trạng hiện giờ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tận mắt chứng kiến ​​cảnh chồng mình ngoại tình!
Khi đi làm về vốn là phải cho cô một bất ngờ nhưng kết quả lại biến thành một cú sốc, cô không phải là người có thể chịu đựng được điều đó, cô đã quen với sự mạnh mẽ và độc đoán, vì vậy cô lập tức xông lên đánh cho anh ta một trận, Tiêu Văn vốn dĩ còn đang lo lắng và áy náy, nhưng sau khi bị cô đánh một trận thì đã không còn gì nữa rồi, anh ta nói rất nhiều lời tàn nhẫn, che chở cho con tình nhân kia khiến cho ký chủ hết sức đau lòng, lái xe một đường chạy như điên, cuối cùng lại bị tai nạn xe mà chết.
Sau khi cô chết, Tiêu Văn không chỉ dập tắt tin tức anh ta ngoại tình mà còn thể hiện mình là một người đàn ông thâm tình, cuộc sống sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nên cũng không coi trọng tài sản của cô, quay đầu liền giao hết cho con tình nhân kia để cho cô ta tùy ý tiêu xài, lại còn làm cho con tình nhân kia được nổi tiếng!
Ký chủ vừa tức vừa hận, oán hận lâu dài cuối cùng dẫn đến “Hư vô”, cho nên cô mới tới đây.
Uớc nguyện cuối cùng của ký chủ: Một, anh ta cho cô mọc sừng thì cô cũng muốn cho anh ta mọc sừng, tuyệt đối không thể để cho đôi nam nữ khốn nạn kia được sống tốt, phải để cho anh ta nếm thử tư vị bị phản bội.
Lúc này Diệp Trăn đang ở trước cửa nhà, bởi vì kinh ngạc nên hành lý của cô vẫn còn ở chỗ của trợ lý, ngoại trừ túi xách ra thì cũng chỉ có một chiếc điện thoại di động.
Cô mở cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy một đôi giày không thuộc về mình đang nằm chỏng chơ ở trước cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.