Cuộc sống đại học của Diệp Trăn rất bận rộn, Đường Trạch cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, anh còn bận hơn so với cô, thời gian cũng eo hẹp hơn, ngoài việc học ra, anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao cho anh, anh không dám lãng phí dù chỉ là một chút thời gian nào, anh rất sợ, sợ Diệp Trăn sẽ bị những người đàn ông khác dụ dỗ vào thời điểm mà anh không thể ở bên cô, nên anh càng muốn nỗ lực hơn, nỗ lực đến mức khiến cho người ta không còn biết đến kẻ bắt nạt nhỏ thích nghịch ngợm gây sự, ăn nhậu chơi bời.
Mỗi lần nhìn thấy đứa cháu ngoan của mình đen nhẻm, gầy guộc thì bà cụ đều cảm thấy rất đau lòng, chỉ có đánh người bạn già mới có thể làm cho cơn tức giận của bà nguôi ngoai, ông cụ cũng chẳng thể làm được gì, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, và đương nhiên cũng không có sự thành công nào là dễ dàng, không trả giá bằng nỗ lực thì làm sao có thể lấy được sự thành công?
Bà cụ đau lòng thì đau lòng, nhưng bà vẫn không quên xử lý nốt phần chữ trên bảng đen ở nhà kia, ngày nào bà cũng sửa khi kẻ bắt nạt nhỏ không có ở nhà, tuy trí nhớ của bà không được tốt nhưng bà vẫn không bỏ sót một ngày nào.
Thời gian Đường Trạch ở nhà lại càng ngày càng ít, kể cả trong kỳ nghỉ thì chủ yếu anh cũng phải đi theo trưởng bối trong nhà để rèn luyện, ngay cả thời gian để bay đến thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-my-nhan-co-doc/874146/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.