Diệp Trăn ở trong bệnh viện, Ngụy Thiệu là bạn cùng phòng, còn trợ lý đặc biệt là hàng xóm của cô. Kết quả xét nghiệm cũng đã có, đương nhiên là cô không mang thai, Diệp Trăn nhẹ nhàng thở ra, lại nhớ tới lúc Ngụy Thiệu hôn cô, bàn tay anh vẫn luôn vuốt ve trên bụng cô, muốn cô không lo lắng…… Cô chạm vào đôi môi nóng bỏng của mình, kỹ năng hôn của người đàn ông rất tốt, lại vì thương tiếc nên sẽ càng thêm phá lệ triền miên. Về nguyên nhân của vụ tai nạn xe cũng rất nhanh được cảnh sát điều tra ra rõ ràng, quả nhiên là có người đã động tay động chân lên phanh xe, khoản tiền khổng lồ không rõ nguồn gốc của tên tài xế kia cũng trở thành điểm mấu chốt khiến anh ta gặp khó khăn trong việc trốn thoát khỏi tội danh của mình. Sau hai ngày phản kháng, cuối cùng thì anh ta cũng giải thích rằng là do có người đã liên hệ với anh ta để nhờ anh ta làm việc này, còn hứa rằng sẽ cho anh ta một khoản tiền gấp đôi sau khi làm xong việc, tuy anh ta đã từ chối nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồng tiền. Lần theo manh mối này, rốt cuộc bọn họ cũng tìm ra được tài khoản đã chuyển tiền cho anh ta, đó là một người đàn ông, sau khi điều tra kỹ hơn thì họ mới phát hiện ra người đó đã từng lén lút tiếp xúc với Ngụy Tuần. Ngụy Tuần bị cảnh sát đưa từ công ty về để hỗ trợ điều tra, ông Ngụy đã vô cùng tức giận sau khi biết chuyện này, trực tiếp thu hồi lại các quyền lợi đã cấp cho Ngụy Tuần, không chỉ có Ngụy Tuần mà hai đứa con hoang khác cũng bị ông cảnh cáo một phen, muốn ông lại tín nhiệm và uỷ quyền cho anh ta một lần nữa thì chỉ sợ là sẽ rất khó khăn, ngay cả Ngụy Quốc cũng không tránh khỏi việc bị ông mắng cho một trận. Đến đây, vụ tai nạn xe cộ đã tạm thời hạ màn. Rốt cuộc thì Ngụy Thiệu cũng hoàn hảo xuất hiện ở trước mặt mọi người, ổn định lòng người đang hoảng loạn, cổ phiếu hỗn loạn của công ty. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa được xuất viện, trợ lý Diêu cũng đang dưỡng xương sườn của mình, Diệp Trăn cảm thấy rằng mình không có gì đáng lo ngại, nhưng tiếc là Ngụy Thiệu lại dùng cường quyền để áp chế cô, anh còn thường xuyên tự động thăng cấp từ bạn cùng phòng đến một người bạn cùng giường của cô, tuy là anh còn ngại trên người cô có thương tích nên vẫn chưa làm gì, nhưng anh cũng đã gần như là chạm vào nó rồi. Anh nói rằng anh sẽ không cho cô cơ hội để từ chối, và quả nhiên, anh không còn nghe theo lời cô nữa. Tuy nhiên, so với sự thân mật của Ngụy Thiệu, Diệp Trăn càng quan tâm đến việc làm thế nào để thoát ly ra khỏi thế giới này hơn, nguyện vọng cuối cùng của ký chủ cũng đã được hoàn thành, điều đó có nghĩa là “Hư vô” sẽ không hao phí thêm sức lực để giữ cô tiếp tục ở lại nơi này. Hẳn là cô sắp phải rời đi rồi, nhưng cô không biết là cô phải đi bằng cách nào? Cô nhìn người đàn ông đang làm việc bên cạnh, “Ngụy tổng, sức khỏe của tôi cũng gần như là khỏi rồi, vậy thì khi nào tôi có thể xuất viện?” Ngụy Thiệu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, “Gần như khỏe hơn rồi phải không?” Diệp Trăn gật đầu: “Ừm, miệng vết thương cũng đã kết vảy rồi, có thể xuất viện.” Người đàn ông câu môi: “Tốt lắm.” …… Tốt cái gì? Đến buổi tối hôm đó, cô đã bị người đàn ông đè lên trên giường, thời điểm cô chịu không nổi muốn khóc, rốt cuộc cô cũng hiểu từ "Tốt lắm” kia là có ý gì. Trong một thời gian dài, anh dường như chưa từng chạm vào những người phụ nữ khác, anh sờ soạng khắp thân thể cô một lần, bàn tay thô ráp và nóng bỏng kia khiến cô hết lần này đến lần khác run lên trong ngực anh. Anh thậm chí còn rất phóng túng mà làm lại nhiều lần, đến lần cuối cùng thì anh đã trực tiếp ôm cô vào trong lòng anh khiến cho cô đặc biệt chịu tội, và anh cũng không cho cô quay trở lại giường bên cạnh sau khi đã làm xong mà là ôm cô ngủ, thái độ thân mật đến khác thường. Vết thương của Diệp Trăn đã lành nhưng cô vẫn không được xuất viện, thay vào đó là các cuộc kiểm tra nhiều hơn và cô phải uống rất nhiều thuốc, khi Ngụy Thiệu đối mặt với cô thì cũng không thấy có gì khác thường, nhưng trợ lý Diêu lại không phục màn biểu diễn không chê vào đâu được kia của Ngụy Thiệu, khi anh ta đến thăm, anh ta nhìn cô tựa như nhìn một người sắp chết. Diệp Trăn biết có thể là cô đã mắc một chứng bệnh nan y nào đó nên Ngụy Thiệu mới không cho cô xuất viện, còn lưu luyến với cô như vậy. Cô không đi hỏi, khi kiểm tra và uống thuốc thì cô đều rất phối hợp, có lẽ là do cô quá ngoan ngoãn nên ánh mắt của Ngụy Thiệu nhìn cô cũng càng trở nên nguy hiểm hơn, mặc dù anh cố kỵ thân thể của cô nên rất ít khi quan hệ với cô, nhưng anh lại có thói quen hôn lên môi cô, vuốt ve thân thể của cô, đôi khi anh còn cắn vào lỗ tai của cô và gọi “Trăn Trăn” trong đêm tối. Sự thân thiết và dịu dàng ấy chính là nỗi lòng khó nói nên lời trong đêm tối. Diệp Trăn chủ động hôn anh, gọi anh: “Ngụy tiên sinh.” Đã rất lâu rồi cô không gọi anh là Ngụy tiên sinh, Ngụy tổng Ngụy tổng kêu đến vô cùng mới lạ, cử chỉ âu yếm của cô khiến cho người đàn ông trực tiếp đè cô xuống, môi và thân thể quấn lấy nhau, cho dù anh đã dùng lực rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cho Diệp Trăn vừa nức nở vừa cào vuốt sau lưng anh. Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng: “Trăn Trăn.” Diệp Trăn mơ màng nghĩ, giọng nói của người đàn ông này cũng thật là dễ nghe. Sáng hôm sau, Ngụy Thiệu rời giường đi tới công ty, Diệp Trăn đứng dậy thắt cà vạt cho anh. Anh vuốt mặt cô rồi nói: “Em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.” Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn anh, gật gật đầu. Thời điểm ra cửa, Ngụy Thiệu nói: “Nghe lời bác sĩ, buổi tối anh sẽ quay trở lại.” Diệp Trăn cười lắc lắc tay: “Ngụy tiên sinh, tạm biệt.” Nhưng sau lần từ biệt này, Ngụy Thiệu bất ngờ nhận được một cuộc gọi tới từ trợ lý Diêu, nói rằng Diệp Trăn đã biến mất. Sau đó, Ngụy Thiệu đã dùng hết sức lực của mình nhưng cũng không thể nào tìm được Diệp Trăn, dường như cô đã biến mất trong làn không khí mỏng manh. Anh đến gặp cha mẹ của Diệp Trăn, cha mẹ của cô đã ly hôn, đã có gia đình riêng của mình, ngay cả bệnh tình của cô mà bọn họ cũng không biết chứ đừng nói đến việc là biết cô đang ở đâu. Tuy nhiên, bọn họ đều nói rằng cô đã gọi điện cho bọn họ và chuyển cho bọn họ một khoản tiền. Ngụy Thiệu đột nhiên sinh ra một nỗi phiền chán đối với hai người lớn tuổi này. Anh không tìm thấy cô, dù ở đâu thì anh cũng không thể tìm thấy cô. Cô đã quyết tâm rời xa anh. Mãi đến hai tháng trở lại đây, Mạn Đạt đột nhiên xông vào trong văn phòng của anh, vẻ mặt đau buồn, hai mắt đỏ hoe, trong mắt đều là bi ai và đau đớn. Khi anh gặp lại Diệp Trăn một lần nữa, cô sống trong một ngôi làng nhỏ ở ven biển, trong mùa đông lạnh giá, người phụ nữ đang chạy trên bãi biển với chiếc áo khoác lông dày dặn. Cô vẫy tay với anh, đôi má gầy gò được trang điểm rất đẹp, nụ cười rạng rỡ nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ mệt mỏi do ốm đau tra tấn đã lâu: “Ngụy tiên sinh.” “Anh tên là Ngụy Thiệu.” “Ngụy…… Tiên sinh……” “Ngụy Thiệu.” “Ngụy Thiệu……?” “ Ừ.” “Ngụy Thiệu.” “Ừ.” Năm nay Ngụy Thiệu 35 tuổi, sức khỏe của ông anh đang càng ngày càng đi xuống, bác sĩ nói ông sẽ sống không được bao lâu, ngay cả nghĩa trang cũng đã được xây tại nhà, dường như ông cũng biết là mình sẽ không sống được lâu nữa nên điều ông nhắc đến nhiều nhất chính là việc kết hôn của Ngụy Thiệu, ông rất mong Ngụy Thiệu sẽ kết hôn và sinh con, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của ông. Vào ngày sinh nhật của ông, Phùng Thư Nhã đã giới thiệu cho anh một người phụ nữ, Ngụy Thiệu bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, nhưng cũng không từ chối. Một người phụ nữ an tĩnh văn nhã, tri thư đạt lý thì sẽ là một người vợ tốt. Cả anh và cô đều không phải là những người thích ngồi nói chuyện phiếm, cũng chẳng mấy khi ra ngoài đi hẹn hò, cô rất ít khi đưa ra yêu cầu gì đối với anh, nhiều nhất là cùng nhau ăn một bữa tối. Mối quan hệ không xa không gần, không mặn không nhạt, cho đến khi bố mẹ của hai bên đưa ra đề nghị làm đám cưới. Về chuyện kết hôn, Ngụy Thiệu cũng không hỏi đến, cho dù Phùng Thư Nhã có lải nhải cái gì ở bên tai của anh thì anh cũng chỉ lắng nghe một chút. Đối mặt với sự lãnh đạm của Ngụy Thiệu, Phùng Thư Nhã không ngừng thở dài hơn một lần: “Tính cách của con bé cũng rất tốt, nếu không thì với tính tình này của con phải làm sao bây giờ, con không được đối xử lạnh nhạt như vậy với vợ khi đã kết hôn đâu……” Anh lạnh nhạt sao? Tất nhiên là không, anh cũng đã từng điên cuồng tìm kiếm một người phụ nữ. Ngày cưới đang đến gần, nhưng anh lại không có một chút mong chờ và vui mừng nào về đám cưới, thậm chí trong lòng anh còn sinh ra một chút nóng nảy, phản kháng. Anh không muốn cứ như vậy mà kết hôn, anh không muốn kết hôn. “Ngụy Thiệu, trong tuần trang mật của chúng ta, em muốn đi ngắm biển, có thể chứ?” “Biển?” “ Vâng, mặt biển rộng lớn, trời biển một đường, gợn sóng mỹ lệ, có thể làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh. Em thích ngắm biển.” Bình tĩnh sao? Cho nên liền đi tắm biển một mình và bình tĩnh chờ chết? Sự thật cho thấy rằng, ngày cưới càng đến gần thì thời gian Ngụy Thiệu trầm mặc thất thần khi ở bên cô lại càng nhiều hơn, anh đang suy nghĩ cái gì, đang nhớ gì, đó là lãnh địa mà cô không thể nào chạm vào. Trong giới đồn đại rằng trong lòng Ngụy Thiệu có một người phụ nữ, mấy năm nay anh vẫn luôn tìm cô ấy nhưng đối phương vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng anh vẫn không từ bỏ sự tìm kiếm của mình. Ngụy Thiệu bị bỏ rơi. Cho nên bây giờ Ngụy Thiệu đang nhớ tới người phụ nữ đó hay sao? Thật sự rất khổ sở. Cuối cùng, vào đêm trước hôn lễ, cô đã không nhịn được mà hỏi anh: “ Anh có thể quên cô ấy được không, nếu anh thích em, em có thể đợi, bất kể là bao lâu cũng được.” Ngụy Thiệu như là đang cười một chút, “Đã quên ai?” “Người phụ nữ mà anh vẫn luôn nhớ đến ở trong lòng, nếu như cô ấy không trở lại thì anh đừng thích cô ấy nữa. Có được không?” Người đàn ông nhìn cô rồi im lặng một lúc. Anh không hứa với cô, cho cô hứa hẹn, ngược lại chỉ thấp giọng nỉ non, “Đúng vậy, trong lòng anh đã có một người, có lẽ anh rất thích cô ấy……” Vài ngày sau, Ngụy Thiệu đã không màng tất cả mà hủy bỏ hôn ước, còn Phùng Thư Nhã lại rất hiếm khi không tức giận, cha thì đi tán tỉnh lung tung còn con thì lại là một kẻ si tình. Bà vẫn đến gặp và khuyên nhủ anh như cũ: “Cô ấy đã chết, con hiểu rõ hơn mẹ, cô ấy đã chết.” Ngụy Thiệu nói: “Con biết.” “Con còn biết……” “Không liên quan gì đến cô ấy, là do con không muốn.” Phùng Thư Nhã thở dài bỏ đi. Hôn ước bị hủy bỏ đã mang đến không ít rắc rối, nhưng anh đều có thể xử lý tự nhiên, chỉ có ông anh bên kia là phải hết lòng trấn an. Mạn Đạt cầu xin trợ lý Diêu cho cô ấy gặp Ngụy Thiệu một lần. Kể từ lần đó, Mạn Đạt liền nghỉ việc sau khi đã mang thai và bắt đầu kinh doanh nhỏ cùng chồng, sự nghiệp cũng có chút thành công, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhờ trợ lý Diêu giúp cô. “Tại sao cô lại đột nhiên muốn gặp Ngụy tổng?” “Có một chuyện, em nghĩ hẳn là Ngụy tổng sẽ muốn biết.” Trợ lý Diêu nghĩ tới Diệp Trăn, anh ta nói với Ngụy Thiệu rằng bạn của Diệp Trăn là Mạn Đạt muốn gặp anh, Ngụy Thiệu suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Anh ta đưa Mạn Đạt đến văn phòng của Ngụy Thiệu. Bây giờ Ngụy Thiệu đã là người đứng đầu của Ngụy gia, kể từ khi sự việc mua hung thủ giết người của Ngụy Tuần từ hơn bốn năm trước bị bại lộ, thì Ngụy Thiệu chỉ cần một lần là nắm được quyền cai quản của Ngụy gia, anh làm việc chu toàn, thủ đoạn tàn nhẫn, và tất cả những người có dị tâm đều bị anh trừ bỏ, không ai có thể là đối thủ của anh. Nhưng Mạn Đạt lại không nghĩ rằng, văn phòng tổng bộ của Ngụy thị cũng giống hệt như văn phòng của Tinh Hoàng, chỉ là lớn hơn vài lần mà thôi. Mà Ngụy Thiệu đã lâu không gặp, khí thế cường đại cả người anh càng làm cho người ta không thể nào bỏ qua. Anh nhìn cô với khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng: “Nghe nói cô có chuyện muốn nói với tôi?” Mạn Đạt ừ một tiếng, thầm nghĩ lúc làm việc trước kia cô đã rất sợ Ngụy Thiệu, nhưng mấy năm trôi qua rồi mà cô vẫn còn sợ Ngụy Thiệu như cũ. Cô lấy từ trong bao ra một cuốn sổ bìa da màu xanh: “Đây là của Diệp Trăn, lúc trước nó vẫn luôn ở chỗ của tôi, bây giờ, tôi giao nó lại cho anh bảo quản……” Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên cuốn sổ, cũng không lập tức mở ra xem, “Diệp Trăn?” “Diệp Trăn nói tôi không cần đưa cho anh, khi cô ấy chết thì đốt đi, nhưng mà tôi luyến tiếc…… Tôi đã thấy tin tức hủy bỏ hôn ước của anh cho nên mới tới đây.” “Cô ấy có nói gì với cô không?” “Không có.” Khi Mạn Đạt bước ra khỏi văn phòng, trợ lý Diêu đã đi tới trước: “Sao rồi, Ngụy tổng có nói cái gì không?” Mạn Đạt lắc đầu. Thật ra cô cũng sợ, sợ mình đã nghĩ sai, cuốn nhật ký kia đã ghi lại tình yêu hèn mọn nhất của một một người phụ nữ, cô sợ Ngụy Thiệu sẽ khịt mũi coi thường, cô biết người đàn ông như Ngụy Thiệu cũng không phải là một người lâu dài, sau một thời gian dài, liệu anh sẽ còn nhớ đến cô ấy hay sao? Qua một lúc lâu, trong văn phòng đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, là tiếng đồ vật rơi xuống đất. Kèm theo âm thanh kia còn có tiếng gầm nhẹ của một người đàn ông. Diêu Đặc Trụ kinh hãi: “Sao lại thế này? Cô đã làm gì?” Mạn Đạt nói: “Tôi không làm gì cả. Đáng lẽ ra Ngụy tổng phải hiểu rằng dù có giàu có hay quyền lực đến đâu thì cũng không thể nào cứu vãn được những hối tiếc của mình.” Hai người họ chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình, và họ cũng không biết được tình cảm thực sự của đối phương dành cho họ cho đến khi xa trời cách đất mãi mãi. Đau đớn sao? Hối hận sao? Tất cả đều đã muộn rồi. Một cuốn sổ được mở ra trên mặt bàn màu đen, một vài dòng chữ được ghi trên trang giấy trắng tinh. Nét chữ của người phụ nữ thật tinh tế: “Đó là khi tôi ở gần Ngụy tiên sinh nhất, anh ấy ngồi đối diện với tôi, ăn những món tôi nấu, và đó cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi. Sau đó anh ấy quyết định không cần tôi nữa.” Một cơn gió nhẹ thổi qua. Ngụy tiên sinh, Ngụy tiên sinh, Ngụy tiên sinh, Ngụy tiên sinh…… Dày đặc, như khóc như than.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]