Hạ Kỳ Như dẫn Khởi Phong đi ăn tối xong mới đưa cậu về phòng nghỉ.
Mà ở bên ngoài kia, cách cô khoảng chừng năm trăm mét. Một người đàn ông cũng đứng đó, cả người chìm trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Mặc dù khoảng cách xa như vậy, thế nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ cô gái ở căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy cô cũng đang nhìn về phía bên này.
Có lẽ...cô đã phát hiện ra hắn rồi nhỉ?
Eric cảm thấy suy nghĩ này thật hoang đường.
Cô gái kia là con người, cô không thể có được những khả năng đặc biệt như hắn được.
Vậy cô đang nhìn cái gì?
Eric thử di chuyển sang bên cạnh một bước, ánh mắt vẫn nhìn cô gái kia chăm chú. Thấy ánh mắt cô không di chuyển theo mình liền thở phào.
Eric cũng không biết vì sao bản thân phải e dè cô nữa. Nhưng từ lần đầu nhìn thấy cô hắn đã cảm thấy vô cùng hứng thú với cô gái này, chỉ muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn, bất chấp việc cô chỉ là một nhân loại nhỏ bé không chút tiếng nói trong thời đại này.
Nhân loại nhỏ bé?
Eric bỗng bị suy nghĩ này của mình chọc cười, nhất là khi hắn nhớ đến lúc cô đem Khởi Phong rời đi đã để lại một số tiền rất lớn giống như muốn mua lại cậu ta từ chỗ hắn vậy. Hơn nữa theo lời kể của người gác cổng, cô gái này rất tà môn, hắn ta vừa lơ là một chút đã không tìm được nữa. Điều đáng nói là người gác cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650542/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.