Hạ Kỳ Như thích diễn kịch, Nguyên Khôi cũng thích diễn kịch, Đức Tuấn càng không cần nói, hắn chính là cao thủ diễn kịch, trình độ giả nai đã lên đến hàng thượng thừa. Nếu hắn mà không nói, chẳng ai biết hắn làm việc cho Khởi Phong. Tiểu Hắc thấy vậy cũng bất đắc dĩ bị ép diễn kịch theo, nó cảm thấy vô cùng mệt tim.
Người ta diễn kịch còn được lương lậu hoặc pháp bảo gì đó, nó không chỉ không được gì mà còn bị ám ảnh đến nhiều đêm mất ngủ, đã vậy cái chứng ảo giác càng ngày ngày nặng. Ngày trước chỉ thấy thi thoảng mới thấy bầu trời chuyển màu, còn giờ thì lúc nào cũng thấy, những người xung quanh cũng ngày càng kỳ lạ. Nhưng Tiểu Hắc vẫn cố gắng phớt lờ bọn họ đi, dù sao những người làm ở đây đều có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thấy, cho nên họ kỳ quái một chút cũng chẳng sao. Vì vậy khi nhìn thấy những ánh mắt xám ngoét như người chết, trên mặt còn treo nụ cười tiêu chuẩn như đúc từ một khuôn nó cũng không cảm thấy gì cả, thậm chí còn bắt đầu quen dần với dáng vẻ mới này của bọn họ. Thậm chí lúc này khi nhìn thấy chất lỏng đặc sệt trong bát cơm, nó cũng vô cùng bình tĩnh, còn cảm thấy bệnh mình ngày càng nặng rồi.
"Hạ tiểu thư dùng bữa vui vẻ."
Đại quản gia nói xong liền lui ra một bên chờ cô dùng bữa, nhưng hôm nay Hạ Kỳ Như không dùng ngay mà quay sang nhìn ông ta nói.
"Đại quản gia, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650526/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.