"Cô là ai?"
Lần đầu tiên sau hơn một trăm năm, Ngôn Cẩn mới lại thấy một vẻ mặt khác của Khởi Phong.
Đầu tiên là mong chờ rồi chuyển sang mất mát thất vọng, cuối cùng lại quay trở về vẻ lạnh lùng cố hữu mà hỏi cô gái đó một câu.
Cô ấy là ai?
Đúng vậy, cô gái này là ai?
Lẽ nào Hạ Kỳ Như thật sự đã chết?
Lẽ nào bọn họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại cô được nữa sao?
Hàng loạt câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu Ngôn Cẩn, nhưng hắn không dám hỏi ra miệng, cũng không thể hỏi.
Nhiệm vụ của hắn là phục tùng chủ nhân của nơi này vô điều kiện, mà chủ nhân hiện tại của hắn là Khởi Phong.
Và nếu lịch sử không có gì thay đổi thì chủ nhân tương lai của hắn sẽ là cô gái trước mặt này, cho nên bất kể cô ta có phải Hạ Kỳ Như hay không hắn đều không có quyền lên tiếng khi cô ấy chưa hỏi đến mình.
Cô gái kia nghe câu hỏi của Khởi Phong liền ngây ra, ánh mắt nhìn hắn như có ý hỏi hắn đang nói gì.
Khởi Phong chạm phải ánh mắt cô, trong lòng không hiểu sao lại giật mình.
Ánh mắt này giống hệt như ánh mắt Hạ Kỳ Như lần đầu nhìn thấy thế giới này.
Trong veo tinh khiết không lẫn chút bụi trần.
Hoàn toàn trái ngược với thế giới tăm tối chưa từng có lấy tia sáng nào trong suốt mấy nghìn năm qua.
Không biết vì sao Khởi Phong đột nhiên có một ý nghĩ điên rồ.
Lẽ nào cô ấy muốn dùng cách này để bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650512/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.