Mười phút sau, vẫn tại con hẻm nhỏ ban nãy. 
- bà cô của tôi ơi, rốt cuộc tôi đắc tội với cô từ khi nào chứ? 
Hoàng Việt đáng thương ngồi một góc, ngoại trừ khuôn mặt ra cả người đều đau nhức không thôi, cũng không phải do Hạ Kỳ Như nể tình gì, cô vốn luôn nhằm vào mặt cậu mà đánh đầu tiên, sau thấy cậu che chắn kỹ quá mới chuyển xuống thân thể. 
Đây là điều mà một con người có thể làm sao? Vó thể sao???? 
Đồ độc ác!!! 
- nhìn cậu tôi thấy ngứa mắt. 
Hoàng Việt: "..." 
Nếu có thể cậu thật muốn đập chết bà cô trước mặt này. 
Cô có mắt thẩm mỹ không vậy hả? Có biết ở trường cũ cậu là nam thần của bao nữ sinh không? 
Ngứa mắt? 
Cậu nhìn cô mới thấy ngứa mắt ý. 
- cậu còn một người anh trai nữa hiện đang ở đâu vậy? 
Hoàng Việt còn đang rủa xả Hạ Kỳ Như không tiếc lời, cô lại đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan liền ngừng lại, buột miệng nói. 
- sao cô biết tôi còn một người anh trai nữa? 
Thiếu niên đối diện nhìn cô đầy cảnh giác, dù sao chuyện cậu có anh trai sinh đôi không phải ai cũng biết, lý do chủ yếu là bởi anh cậu từ lúc sinh ra đã mang dị tật trên người mà cụ thể là đôi mắt của anh có hai màu một bên màu đen, một bên màu đỏ, tóc lại còn bạc trắng nên bị người ta coi như quái vật mà xa lánh, bị ba mẹ nhốt trong phòng không cho ra ngoài gặp mọi người, so với súc vật đãi ngộ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650494/chuong-192.html