Lục Cửu, mọi người ở đây đi đâu hết rồi? Chú Ngôn đâu? Em trai em nữa?
Lúc Hạ Kỳ Như mở cửa ra ngoài, thấy khắp nơi đều vắng vẻ không một bóng người liền quay lại hỏi anh.
Lục Cửu nghe vậy liền nhìn theo ánh mắt của cô, bình tĩnh nói.
- họ đi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về thôi.
Hắn vừa dứt lời, dưới phòng khách cũng vang lên tiếng nói chuyện của Hạ Lăng và chú Ngôn.
Một lát sau bên ngoài cũng bắt đầu có người hầu đi lại dọn dẹp.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh hắn, không nói gì nữa.
Lục Cửu nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, mày đột nhiên nhíu chặt.
Không...
Tiểu Hạ mà hắn biết không phải như thế.
Hắn bắt đầu hồi tưởng lại, theo từng suy nghĩ của hắn, Hạ Kỳ Như ở phía đối diện cũng bắt đầu thay đổi theo.
Từ bình thản đến tức giận, hung dữ, thậm chí là có ý định bỏ trốn ra ngoài.
Lúc bị người bên ngoài chặn lại, cô còn đánh cả bọn họ nữa, khi bị hắn cản lại Hạ Kỳ Như liền quay sang đánh hắn.
- Lục Cửu, anh còn dám nhốt em lần nữa, anh có tin em sẽ đánh chết anh hay không?
- anh tin, anh tin, vợ à, anh đang bị thương, em đừng nghịch nữa.
Lục Cửu khổ sở mãi mới ôm được người từ bên ngoài về, hắn cuối cùng cũng từ bỏ hồi tưởng.
Hạ Kỳ Như ở trong lòng hắn cũng ngừng dãy dụa, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lục Cửu nhớ lại bộ dạng hung dữ đanh đá ban nãy của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650489/chuong-187.html