đừng kéo rèm. 
Tiểu Hạ thấy không khí hơi lúng túng liền đi tới kéo rèm rồi mở cửa sổ ra, thế nhưng cô mới kéo được một nửa đã bị Lục Cửu ngăn lại. 
- tôi không thích ánh sáng. 
Tiểu Hạ quay lại đáng thương nhìn hắn. 
- nhưng tôi sợ tối, tôi cũng không thích ánh đèn nhân tạo. 
Lục Cửu: "..." 
Sức sát thương đạt mức level max. 
Hắn thua. 
- vậy cô mở một bên chỗ cô thôi. 
Tiểu Hạ vẫn không từ bỏ, nhăm nhe muốn mở luôn tấm rèm còn lại. 
- vì sao? Ánh nắng mặt trời buổi sáng rất tốt cho sức khỏe mà. 
- vậy thì không mở nữa... 
- được rồi, tôi mở bên tôi thôi. 
Tiểu Hạ ấm ức kéo tấm rèm bên chỗ hắn lại, bởi vì tấm rèm bằng vải nhung đen lại còn rất dày, cho nên cô vừa kéo lại căn phòng liền tối lại hơn phân nửa. 
Tiểu Hạ thấy vậy liền cảm thấy không phục. 
Nếu đã không thích ánh sáng tự nhiên, vì cớ gì lại lắp một cái cửa sổ sát đất lớn như thế ở trong phòng chứ? 
Nhưng mà Lục Cửu mà dữ lên nhìn rất sợ, cho nên tò mò đến mấy cũng cố mà nuốt xuống không hỏi, kéo rèm xong liền nhảy lên giường, theo thói quen lại lấy một cuốn sách để ở đầu giường về đọc, nhưng lại ngoài ý muốn cầm được cái điện thoại, cho nên là... 
7h30 sáng. 
- thiếu gia, tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa. 
Lúc chú Ngôn nói xong câu này còn cẩn thận đứng ở bên ngoài một lúc mới đi vào. 
Trong phòng đang mở cửa sổ, Tiểu Hạ đang ngồi trên giường trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650459/chuong-157.html