Bụp... 
Hạ Kỳ Như vừa xuyên tới liền cảm giác lưng đập mạnh xuống nền đất cứng rắn. 
Rắc... 
Trong không gian vắng lặng, tiếng xương cốt gãy vụn đột nhiên trở nên thật rõ ràng. 
Hạ Kỳ Như: "..." 
Đau chết bà rồi. 
Không chỉ ở phần lưng mà toàn thân chỗ nào cũng đau, hoàn toàn không cách nào đứng dậy được. 
Có thể bởi vì quá đau cho nên cô cứ thế trực tiếp ngất đi. 
... 
- liệu nó có tìm thấy chúng ta không? 
- cô đừng có nói gở, còn cô kia đừng có khóc nữa, muốn dụ nó đến đây à? 
- tôi sợ lắm, tôi không muốn chết đâu. 
- khi nào đội cứu hộ mới tới vậy? 
- im ngay, còn kêu khóc nữa tao sẽ ném chúng mày ra khỏi đây đấy. 
Hạ Kỳ Như vì nghe thấy mấy âm thanh ồn ào này mà tỉnh lại, cô liền mở đôi mắt hơi đau nhức của mình ra, phát hiện đây là một trại tập trung thì nháy mắt tỉnh táo trở lại. 
Vì sao cô lại ở đây? 
Còn nữa ban nãy cô rõ ràng là rơi từ trên cao xuống, theo lý mà nói nếu không mất mạng thì cũng phải gãy tay gãy chân chứ. 
Thế nhưng thân thể hiện tại của cô lại vô cùng khỏe mạnh, ngoài trừ thân thể nhớp nháp còn hơi thoang thoảng mùi máu tươi ra thì không còn gì đáng ngại nữa. 
Bởi vì không rõ tình hình nên cô cũng không tùy tiện di chuyển mà ngồi yên tại chỗ. 
Thế nhưng bởi vì không gian có hạn mà số lượng người thì nhiều vô kể, cho nên dù dáng người cô rất nhỏ nhưng vẫn bị chèn ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650427/chuong-125.html