Chương trước
Chương sau

Bụp...
Hạ Kỳ Như vừa xuyên tới liền cảm giác lưng đập mạnh xuống nền đất cứng rắn.
Rắc...
Trong không gian vắng lặng, tiếng xương cốt gãy vụn đột nhiên trở nên thật rõ ràng.
Hạ Kỳ Như: "..."
Đau chết bà rồi.
Không chỉ ở phần lưng mà toàn thân chỗ nào cũng đau, hoàn toàn không cách nào đứng dậy được.
Có thể bởi vì quá đau cho nên cô cứ thế trực tiếp ngất đi.
...
- liệu nó có tìm thấy chúng ta không?
- cô đừng có nói gở, còn cô kia đừng có khóc nữa, muốn dụ nó đến đây à?
- tôi sợ lắm, tôi không muốn chết đâu.
- khi nào đội cứu hộ mới tới vậy?
- im ngay, còn kêu khóc nữa tao sẽ ném chúng mày ra khỏi đây đấy.
Hạ Kỳ Như vì nghe thấy mấy âm thanh ồn ào này mà tỉnh lại, cô liền mở đôi mắt hơi đau nhức của mình ra, phát hiện đây là một trại tập trung thì nháy mắt tỉnh táo trở lại.
Vì sao cô lại ở đây?
Còn nữa ban nãy cô rõ ràng là rơi từ trên cao xuống, theo lý mà nói nếu không mất mạng thì cũng phải gãy tay gãy chân chứ.
Thế nhưng thân thể hiện tại của cô lại vô cùng khỏe mạnh, ngoài trừ thân thể nhớp nháp còn hơi thoang thoảng mùi máu tươi ra thì không còn gì đáng ngại nữa.
Bởi vì không rõ tình hình nên cô cũng không tùy tiện di chuyển mà ngồi yên tại chỗ.
Thế nhưng bởi vì không gian có hạn mà số lượng người thì nhiều vô kể, cho nên dù dáng người cô rất nhỏ nhưng vẫn bị chèn ép đến đáng thương, có người còn nhân cơ hội động chạm cô nữa.
Hạ Kỳ Như liếc nhìn mấy người bên cạnh, vẻ mặt hơi lạnh xuống.
Động vật ăn tạp à, đến một đứa trẻ con cũng không tha.
Vậy thì đừng trách cô không khách khí.
A...
Có vài người đột nhiên nhảy dựng lên, còn kêu la thất thanh dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh.
- có chuyện gì vậy?
Có một người đàn ông cao to có vẻ là người quản lý ở nơi này đi tới xem xét, mấy người kia liền dồn dập chỉ vào đứa con gái nhỏ nhắn đang một mình chiếm cứ một phương kia.
- đội trưởng, cô ta...cô ta rất tà môn, tôi hoàn toàn không thấy cô ta ra tay thế nào, tay tôi đã như thế rồi.
Một người đàn ông ôm lấy bàn tay đã bê bết máu của mình run rẩy nói, người gọi là đội trưởng kia liền cảnh giác nhìn cô gái trước mặt.
Người này không phải người trong đội của hắn ta, cô trà trộn vào đây từ lúc nào vậy?
- cô là ai?
Hạ Kỳ Như: "..."
Hỏi rất hay, ta cũng muốn ta là ai đây.
- đội trưởng, mau đuổi cô ta ra ngoài đi, cô ta rất có thể là do mấy con quái vật ngoài kia trà trộn vào đấy.
Người đàn ông kia ôm lấy bàn tay của mình mà lùi ra sau một khoảng, ánh mắt tràn ngập khủng hoảng, rất sợ cô đột nhiên lao đến giết mình.
Dù sao ban nãy hắn hoàn toàn không thấy cô làm gì cả, vậy mà tay hắn vẫn có thể bị cắt thành dạng này, hắn có thể không khủng hoảng sao.
- quái vật đến rồi sao?
- tôi không muốn chết đâu...
- mau giết chết cô ta đi.
Khung cảnh đột nhiên có chút hỗn loạn, còn hơi mất khống chế.
- đều câm mồm hết cho tao, muốn dụ bọn chúng đến đây à?
Đội trưởng vừa quát to, đám đông lập tức yên tĩnh trở lại, thế nhưng bọn họ vẫn run rẩy mà lùi ra sau, tạo thành một khoảng trống lớn bao quanh Hạ Kỳ Như.
Hạ Kỳ Như: "..."
Có cảm giác bản thân bị kỳ thị không nhẹ.
- cô gái nếu cô không nói ra được thân phận của mình, vậy mời cô ra khỏi đây.
Đội trưởng hoàn toàn không muốn lãng phí đạn dược vào mấy chuyện này, dù sao vật tư của bọn họ không còn nhiều.
Hạ Kỳ Như liếc nhìn khung cảnh âm u bên ngoài một lát, sau cùng cũng gật đầu.
So với nơi này, không gian bên ngoài dường như an toàn hơn không ít.
- khoan đã.
Lúc Hạ Kỳ Như đi được một khoảng, người đội trưởng kia đột nhiên gọi cô lại, bởi vì phía sau lưng cô đều bê bết máu, tóc tai cũng không ngoại lên.
Hơn nữa nhìn vết máu có thể đoán ra nên là vết máu từ bên trong thấm ra chứ không phải bị máu người khác bắn vào.
Mà với lượng máu còn đọng lại trên áo kia, dù không mất mạng thì cả người cũng phải suy yếu trầm trọng, thế nhưng bước đi của cô gái này lại rất ổn định, hơn nữa cô dường như không phát hiện ra bản thân mình bị thương.
Thật sự rất tà môn.
Mấy người kia nghe thấy lời hắn ta nói liền đồng loạt rút súng ra.
- tôi khuyên mấy đừng nên lãng phí đạn dược của mình.
Hạ Kỳ Như lạnh nhạt lên tiếng.
Cô thân cô thế cô, ăn một phát đạn của bọn họ là đi đời nhà ma luôn đó.
Hơn nữa nhìn vẻ do dự kia của bọn họ, cô có thể chắc chắn, băng đạn của bọn họ sắp cạn rồi.
Nếu không bọn họ đã sớm bóp cò, chứ không phải chờ đến lúc này.
- chúng tôi sẽ không nổ súng, nhưng cô cũng không được rời khỏi đây.
Đội trưởng nhìn tình hình trước mắt, đoán chừng bản thân thật sự không thể giết nổi cô, vì vậy hắn thay đổi chiến lược, quyết định giữ cô lại bên mình, tránh cô ra ngoài làm bại lộ vị trí của bọn họ.
Dù sao đầu óc của lũ quái vật này thông minh không kém gì con người, thậm chí là vượt trội hơn cả bọn họ.
Cho nên tuyệt đối không để cô rời đi được.
- không.
Hạ Kỳ Như lạnh lùng từ chối rồi tiếp tục rời đi.
Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng cận kề, cô không thể để bản thân chôn xác ở đây được.
"Tiểu chủ nhân, không nhắc nhở bọn họ sao?"
Tiểu Hắc thấy cô có ý muốn bỏ mặc mấy người kia thì rụt rè lên tiếng, Hạ Kỳ Như thản nhiên nhìn ra màn đêm vô tận ở trước mặt, lạnh nhạt nói.
"Không."
Ngoại trừ hắn ra, sự sống chết của những người còn lại đều không liên qua tới cô.
- không được.
Có người tiến lên chặn cô lại, kết quả lại bị cô dùng một chiêu đánh vật xuống đất.
Đội trưởng thấy vậy liền ngăn cản người kia lại.
- để cô ta đi đi.
Đứa con gái này tuy vẻ ngoài vô hại, nhưng lực chiến đấu lại không thấp, nếu còn đánh tiếp đối với bọn họ cũng không có lợi gì.
- mọi người chuẩn bị, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Sau khi Hạ Kỳ Như rời đi một lúc, đội trưởng lập tức tập hợp mọi người lại chuẩn bị rời đi lần nữa.
- lại phải đi sao? Tôi sắp không đi nổi nữa rồi.
- đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chỉ mới tới đây thôi mà.
- nơi này an toàn như vậy sao còn phải đi chứ? Tôi không muốn đi nữa.
Mấy người xung quanh nghe vậy thì la ó không thôi, bọn họ mới nghỉ ngơi một chút sao đã phải rời đi rồi.
- đi hay không là quyết định của mấy người.
Đội trưởng lạnh lùng nói với đám người kia xong liền quay sang nói với đồng đội của mình.
- chúng ta đi thôi.
- khoan đã, đợi chúng tôi với...
Mấy người kia thấy đội trưởng thật sự rời đi thì vội vã đứng dậy chạy theo.
Bọn họ chỉ là dân thường, nếu đi một mình đảm bảo sống không nổi ba giây.
- nó đến rồi.
Đội trưởng vừa đi ra ngoài liền thấy rađa có báo động, ban đầu chỉ là mấy chấm đỏ, sau càng lúc càng nhiều, hắn lập tức bảo mọi người quay lại căn phòng kia, nhanh chóng gia cố lại căn phòng.
- không kịp rồi.
Đội trưởng chưa kịp kéo rèm cửa lại, chấm đó kia đã gần kề sát hắn rồi, hắn lập tức nép vào bức tường bên cạnh, mấy người còn lại cũng vội vã tìm chỗ trốn, căn phòng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Ánh trăng sáng xuyên qua cảnh cửa sổ nhỏ mà chiếu vào căn phòng, khiến nơi này đã âm u nay càng âm u hơn.
Mà trên tường nơi ánh trắng chiếu vào cũng bắt đầu xuất hiện những cái bóng đen với hình thể dài ngoằng cùng những xúc tu kỳ lạ ở trên người.
Có người vừa nhìn thấy bọn chúng liền đưa tay lên bịt miệng mình lại, tránh cho bản thân vì sợ hãi mà hét lên.
Những sinh vật kia đi qua đi lại nơi này vài vòng, còn đưa tay lên vặn tay nắm cửa, thế nhưng cửa phòng đã bị khóa từ bên trong, nó liền dùng tay bop vụn ổ khóa rồi mở cửa đi vào.
- Aaaa....
Có người nhìn thấy quái vật đã đi vào được bên trong liền nhịn không được mà hét to, lũ quái vật bên ngoài nghe thấy tiếng hét này liền đồng loạt chen vào căn phòng kia.
Rất nhanh chóng mùi máu tươi, tiếng súng, tiếng hét cùng tiếng nuốt thức ăn đã vang lên trong không gian u tối.
"..."
Hạ Kỳ Như đang ngồi trên một gốc cây gần đó nhìn thấy mà tê dại cả da đầu.
Đây là cái thế giới quỷ quái gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.