"Tiểu chủ nhân, nếu đây thật sự là quá khứ của Cảnh Thiên, vậy ta khuyên cô đừng có ý định giúp đỡ hắn, bất kỳ tác động nào của cô cũng đều sẽ ảnh hưởng tới thần thức của hắn."
Tiểu Hắc sau khi xác định rõ tình hình liền lên tiếng khuyên bảo Hạ Kỳ Như.
Biển linh hồn chính là phản ánh chân thực nhất thế giới nội tâm của một người, và thông thường là những mặt tốt đẹp nhất của người đó, cho nên đa phần biển linh hồn của con người đều rất đẹp đẽ tươi sáng.
Nhưng biển linh hồn của Cảnh Thiên lại là một màu u tối, hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì để biển linh hồn bị vấy bẩn đến mức này?
"..."
Hạ Kỳ Như nghe vậy liền dừng lại bước chân, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Cảnh Thiên đang bị những huyết tộc kia xâu xé bản thân mình.
"Tiểu chủ nhân, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây thôi."
Tiểu Hắc níu lấy tay áo Hạ Kỳ Như mà giật giật, ở lại nơi này quá lâu bất kể là với cô hay với Cảnh Thiên đều không có lợi như nhau cả.
"Ngươi biết cách ra khỏi đây sao?"
"..."
Hỏi rất đúng trọng tâm, nó đúng là không có cách ra khỏi đây được.
Hạ Kỳ Như chỉ hỏi như vậy, cũng không nói gì thêm nữa mà quan sát người trước mặt.
Cảnh Thiên lúc này đã cực kỳ suy yếu hoàn toàn không còn bộ dạng của một con người nữa.
Có người đi qua, thấy hắn không cử động liền giơ chân lên đạp một cái, kết quả hắn liền ngã xuống không nhúc nhích gì nữa, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650423/chuong-121.html