vì sao anh không dính? 
Cô bỏ nhiều thuốc mê thế cơ mà, vì sao lại không dính? 
Vì sao? 
Hạ Kỳ Như về phòng rồi vẫn không cam tâm, cứ bám lấy Cảnh Thiên hỏi bằng được. 
Cảnh Thiên ban đầu còn phớt lờ cô, nhưng cô quá cố chấp, chưa tìm được đáp án mình mong muốn liền bám hắn không buông, hắn cuối cùng cũng chịu thua mà nhìn cô đầy bất lực. 
- vậy lần sau em hạ thuốc, có thể hay không đừng dùng thuốc của anh hay không? 
Lấy thuốc của hắn đi hạ hắn, hắn không vạch trần cô, còn phối hợp với cô đã tốt lắm rồi, cô còn ở đấy kêu ca thuốc dởm. 
Hạ Kỳ Như: "..." 
Còn không phải vì cô không ra khỏi trang viên này được hay sao? 
Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ. 
Hơn nữa ai quy định thuốc của hắn thì không thể có tác dụng với hắn chứ. 
Cái cô hạ là thuốc mê chứ có phải thuốc độc đâu mà cần thuốc giải? 
Cảnh Thiên giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, hắn hơi cười. 
- thứ em hạ không phải thuốc mê, anh đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. 
- vậy đấy là thuốc gì? 
- em đoán xem. 
Cảnh Thiên huơ huơ lọ thuốc trên tay, Hạ Kỳ Như đần mặt ra nhìn hắn. 
- em không nhìn ra? 
Hạ Kỳ Như: "..." 
Nhìn vẻ mặt kia của hắn, cô đột nhiên có cảm giác không lành. 
Lẽ nào bà lấy nhầm thuốc độc rồi chăng? 
- đừng lo lắng, đây chỉ là một loại thuốc bình thường mà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu. 
Cảnh Thiên thấy cô thật sự không biết, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650409/chuong-107.html