Huyết tộc vì bận xử lý nội bộ nên đã rời đi trước, mà Cảnh Thiên không biết vô tình hay cố ý mà xung quanh nhiều đường đi như thế, hắn lại cứ nhất quyết đi ngang qua chỗ Hạ Kỳ Như mới được, còn dừng lại bên cạnh cô một lúc mới rời đi.
Các huyết tộc khác thấy vậy đều cúi đầu, tỏ vẻ họ không biết gì cả, cái gì họ cũng không nhìn thấy.
Hạ Kỳ Như thấy Cảnh Thiên đi qua bên cạnh mình chỉ liếc hắn một cái rồi lại trấn tĩnh dời ánh mắt đi chỗ khác, người kia thấy vậy thì hơi cười, cũng không dừng lại lâu, rất nhanh liền rời đi mất.
- Kiều Dương, cô muốn làm gì với Tiêu Vân vậy?
Đợi huyết tộc đi hết rồi, người sói và huyết liệp mới dè dặt lên tiếng.
Hạ Kỳ Như hơi cúi đầu không trả lời bọn họ, bởi vì góc độ ánh sáng thế nên không ai nhìn rõ biểu cảm hiện giờ trên mặt cô, nhưng dù vậy cũng không ai dám lại gần.
Dù sao cô gái này nhìn thế nào cũng thấy rất âm u, đem đến cho người ta một cảm giác không tốt lành cho lắm.
"Tiểu chủ nhân, hắn đi rồi, cô cứ yên tâm đi."
Tiểu Hắc vừa nói xong, Hạ Kỳ Như lúc này mới bừng tỉnh vội vàng nhằm thẳng một phương hướng mà chạy, làm sao quản được sự sống chết của Tiêu Vân nữa, mạng cô còn khó giữ đây này.
Mọi người: "..."
Đây là cái thao tác gì vậy?
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu chủ nhân, cô đừng có suốt ngày ngầu được ba giây rồi tắt điện như thế được không hả?
Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650399/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.