Hạ Kỳ Như nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, suýt thì chửi thề ra miệng.
Đang yên đang lành xông ra tìm cảm giác tồn tại là thế nào?
Sao cứ canh lúc bà làm đại sự là chui ra thế?
Bà và ngươi có thù truyền kiếp à?????
Hạ Kỳ Như không nói không rằng, giơ tay liền thúc cùi trỏ vào bụng Cảnh Thiên, Cảnh Thiên sao nghĩ tới cô sẽ ra tay đánh mình nên hứng trọn một quyền, bất đắc dĩ phải buông cô ra, mày hơi nhăn lại vì đau nhưng vẫn không quên trêu chọc cô.
- bé con, bao năm rồi vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Vẫn hung dữ như thường.
Hạ Kỳ Như của hiện tại đã không còn là Hạ Kỳ Như của 15 năm trước, Cảnh Thiên ăn một quyền mà không gục đã là kỳ tích rồi, cô hơi hắng giọng.
- đừng có lo chuyện bao đồng.
Hạ Kỳ Như lạnh nhạt nói xong liền đi xuống chỗ Khắc Tư.
- công chúa, ta không khống chế được thân thể của mình, người vẫn nên tránh ra thì hơn.
Khắc Tư cắm móng vuốt xuống đất, tận lực ngăn cản bản thân mình làm tổn hại đến cô.
- ta biết rồi.
Hạ Kỳ Như nói thì nói thế nhưng không có ý định rời đi, ngược lại trong tay cô đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một lá bùa.
Hạ Kỳ Như nhanh nhẹn dán lá bùa lên cái cây bên cạnh, lá bùa vừa dán lên cây liền tan biến, những cành cây cứng nhắc vô tri kia đột nhiên bắt đầu cử động, động tác của chúng giống như đang giãn gân cốt vậy.
Tiêu Vân thấy vậy, trong lòng thầm kêu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650397/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.