- mẹ, người đâu rồi?
Lúc Hạ Kỳ Như quay trở lại Cảnh Thiên đã đi đâu mất, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
- à cậu ta nói có việc nên đã đi trước rồi, sao vậy?
Bà Hạ không phải người trong giang hồ nên không biết Cảnh Thiên, hơn nữa ban nãy Kỳ Như cũng không nói rõ hắn có ở đây hay không nên khi Cảnh Thiên đòi đi bà cũng không tiện giữ người lại.
Hạ Kỳ Như vẫn biết Cảnh Thiên coi kiếm như mạng mình nên mới dám thả hắn ra, ai biết lần này hắn không thèm lấy kiếm, cứ thế rời đi luôn chứ.
Tốt lắm.
- Nhiên Nhi con ổn chứ?
Bà Hạ thấy vẻ mặt Hạ Kỳ Như không đúng nên hỏi cô, Kỳ Như lắc đầu, nói.
- không có gì đâu mẹ, chúng ta mau ăn cơm đi.
Bà Hạ thấy vậy thì vui vẻ gật đầu lại gắp cho cô thật nhiều đồ ăn, lại hỏi cô thời gian qua thế nào.
Hạ Kỳ Như tùy tiện ứng phó hai ba câu liền qua ải dễ dàng.
...
Hạ Kỳ Như phát hiện ra từ ngày Cảnh Thiên đi, Tiểu Hắc hình như cũng không còn nói chuyện với cô nữa, thi thoảng thấy nó cứ lắc lắc tua vải mà không hiểu nó nói gì, thật sự rất mệt.
Không lẽ con hàng này và Cảnh Thiên có mối liên kết nào đó mà cô không biết sao?
- tiểu cung chủ.
Hạ Kỳ Như bị giọng nói bất thình lình của người bên cạnh dọa cho một trận.
Quỷ à? Xuất hiện từ khi nào đấy?
- Tiểu Tân?
Hạ Kỳ Như lục lọi trong ký ức của nguyên chủ một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650340/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.