Thời gian lại thấm thoắt trôi qua thêm hai năm nữa.
Tình trạng của Hạ Kỳ Như thì vẫn cứ như thế, có lúc đột nhiên chuyển biến xấu đi, có lúc lại giống như chuẩn bị tỉnh dậy vậy.
Mỗi lần như vậy, thần chết số 23 lại bị kéo đến chỗ cô một cách khó hiểu.
Rõ là có tên trong danh sách tử vong nhưng hắn không bắt được hồn cô, cũng không tìm thấy hồn cô ở đâu.
Cuối cùng sau nhiều lần tay không ra về hắn dứt khoát không đến nữa, lỡ mà thấy tên cô trên danh sách thì tùy tiện tìm một hồn thể khác thế vào cho xong chuyện.
...
Số 23 không đến nữa, tình hình của Hạ Kỳ Như liền chuyển biến tốt hơn, nhưng lần này mọi người không dám hy vọng nhiều nữa.
Chỉ có Cảnh Thiên là vẫn tràn trề niềm tin mà ngày ngày tới tìm cô nói chuyện.
Người của Lâm gia ai cũng đều bị cậu làm cho cảm động, cũng bắt đầu có hy vọng lần nữa.
- An Di, tớ đến...
Cảnh Thiên như mọi ngày lại tới thăm cô, chỉ là lần này cậu vừa mở cửa đi vào liền sững sờ đến làm rơi cả túi đồ xuống đất.
- An Di, cậu...tỉnh rồi?
- ừm, tớ về rồi.
Hạ Kỳ Như chậm chạp nói, Cảnh Thiên mừng phát điên vừa định đi vào thì Hạ Kỳ Như đã nói tiếp.
- bố mẹ của tớ đâu rồi?
- à, để tớ đi gọi mọi người.
Cảnh Thiên nói rồi quay người ra ngoài, kết quả lại đụng phải Tuấn Dật đang định đi tới, cậu vội nói nhanh.
- anh, An Di tỉnh lại rồi.
Tuấn Dật nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-muoi-kiep-nhan-duyen/1650329/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.