Chiếc xe đen sang trọng đậu bên bìa rừng, cửa xe mở sẵn, bên trong ánh đèn dịu nhẹ chiếu rọi một không gian ấm áp và an toàn. Phong Uy dìu Mai Vũ bước lên xe đầu tiên, theo sau là Hà Linh và Thanh Duệ.
Vừa ngồi xuống ghế, Hà Linh quay sang nhìn bạn thân, đôi mắt đỏ hoe sau những giờ phút căng thẳng:
Hà Linh nức nở:
- Cậu làm tớ sợ chết đi được! Tớ đã nghĩ... đã nghĩ...
Cô không nói hết câu, nước mắt đã tuôn trào. Mai Vũ bất ngờ, nhìn bạn thân mình òa khóc mà cảm giác áy náy dâng lên.
Mai Vũ vội dỗ dành:
- Thôi nào, Linh, tớ đây rồi, an toàn cả mà. Đừng khóc nữa... Nhìn cậu thế này, tớ thấy có lỗi quá!
Hà Linh lắc đầu, vẫn nức nở nhưng giọng nghẹn ngào:
- Tớ không trách cậu đâu... Nhưng cậu biết không? Lúc không thấy cậu, tớ sợ đến mức tim như ngừng đập! Cậu không được làm tớ lo như thế nữa!
Mai Vũ mỉm cười nhẹ, vỗ nhẹ lên tay bạn thân:
- Ừ, tớ hứa! Không có lần sau đâu, được chưa?
Phong Uy ngồi ở ghế bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Anh khẽ nhíu mày khi thấy Hà Linh khóc, nhưng không nói gì, chỉ rút một chiếc khăn tay từ túi áo đưa qua.
Phong Uy nhẹ nhàng:
- Lau đi. Khóc nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.
Hà Linh giật mình ngẩng lên, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lấy chiếc khăn:
- Cảm... cảm ơn câu.
Cả quãng đường về, Mai Vũ phải vừa trấn an vừa kể lại câu chuyện để dỗ dành Hà Linh. Thanh Duệ thỉnh thoảng xen vào vài câu hài hước để làm không khí bớt căng thẳng:
Thanh Duệ:
- Cả nhóm tớ vừa đóng vai siêu anh hùng trong phim hành động đấy nhé. Hà Linh, cậu phải cảm ơn Phong Uy và tớ mới được!
Hà Linh vẫn thút thít:
- Biết rồi... cảm ơn cả hai cậu.
Mai Vũ nhướng mày:
- Ở thế còn tớ thì sao? Tớ tự giải thoát mình trước khi mấy cậu đến mà!
Thanh Duệ đùa cợt:
- Ừ thì cậu là nữ chính anh dũng của bộ phim này, không cần ai cứu.
Tiếng cười nhỏ vang lên, xua tan phần nào bầu không khí căng thẳng.
Chiếc xe lăn bánh qua cánh cổng lớn của biệt thự, ánh đèn từ những cột trụ đá và khu vườn phía trước tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu lên những bức tường trắng ngà của tòa biệt thự nguy nga. Bên trong xe, Mai Vũ không giấu nối vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dán chặt vào khung cảnh lộng lẫy bên ngoài.
Mai Vũ lẩm bẩm:
- Đây là... nhà cậu thật sao, Phong Uy? Trông cứ như lâu đài ấy!
Phong Uy ngồi bên cạnh, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
- Ừ, là nhà tôi. Nhưng cũng chỉ là nơi ở thôi, không có gì đặc biệt cả.
Hà Linh và Thanh Duệ nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Thanh Duệ phá tan sự ngượng ngùng bằng một câu đùa:
- Lần đầu tớ đến đây cũng sốc như Mai Vũ. Nhưng giờ thì quen rồi. Đúng không, Hà Linh?
Hà Linh gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn đăm chiêu, rõ ràng tâm trí cô còn đang lo cho bạn thân hơn là bận tâm đến vẻ hào nhoáng xung quanh.
Cánh cửa xe vừa mở, không khí lạnh đầu đông ùa vào. Một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, nét mặt toát lên vẻ quyền quý nhưng ánh mắt đầy lo lắng, vội vã bước ra từ cửa chính.
Bà Lãnh lo lắng
- Phong Uy! Con về rồi! Mọi người không sao chứ?
Ánh mắt bà lướt nhanh qua từng người, dừng lại ở Mai Vũ.
- Cô bé này là... Mai Vũ đúng không? Con có bị thương ở đâu không? Để bác xem nào!
Mai Vũ hơi bối rối, vội cúi đầu, lịch sự nói:
- Dạ, cháu không sao ạ. Cảm ơn bác.
Hà Linh và Thanh Duệ đứng cạnh cũng chào bà, nhưng ánh mắt bà vẫn tập trung vào Mai Vũ.
Phong Uy trấn an:
- Mẹ, mọi người đều an toàn. Chỉ là hơi mệt thôi. Con đã cho người xử lý mọi chuyện rồi.
Bà Lãnh thở phào, nhưng ánh mắt vẫn thoáng nét nghiêm nghị:
- Phong Uy, con làm mẹ lo lắng quá! Sao con không báo sớm hơn? Nếu có chuyện gì...
Phong Uy ngắt lời mẹ mình với giọng nói nhẹ nhàng:
- Con biết mẹ lo, nhưng mọi chuyện ổn rồi. Giờ để con đưa mọi người vào nghỉ ngơi trước, được không?
Bà Lãnh gật đầu, rồi quay sang người hầu đứng bên cạnh:
- Chuẩn bị phòng cho khách, mang trà gừng và thuốc đến phòng khách ngay. Mấy đứa vào nhà đi, đừng đứng ngoài lạnh nữa.
Mai Vũ theo mọi người bước vào đại sảnh, lòng vẫn còn hơi bối rối trước sự quan tâm bất ngờ. Bên trong biệt thự, ánh sáng vàng dịu trải khắp không gian, làm nổi bật những bức tranh treo trên tường và những vật dụng tinh xảo.
Hà Linh lặng lẽ nắm tay bạn thân, khẽ thì thầm:
- Cậu thấy chưa, tớ nói rồi, Phong Uy không phải người thường mà!
Mai Vũ chỉ cười trừ, trong lòng trào dâng cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp. Tất cả mọi mệt mỏi dường như tạm thời tan biến trong không khí an lành của ngôi nhà này.
Sau khi được bà Lãnh dặn dò, ba người được quản gia dẫn đến khu vực phòng dành cho khách trên tầng hai của biệt thự. Hành lang trải dài với thảm đỏ mềm mại, ánh đèn vàng ấm áp từ những chùm đèn pha lê khiến không gian vừa trang nhã vừa xa hoa.
Quản gia:
- Đây là phòng của cô Mai Vũ. Hai người còn lại sẽ ở hai phòng bên cạnh. Nếu cần gì, cứ ấn chuông gọi người, chúng tôi sẽ đến ngay.
Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng rộng rãi, trang trí với tông màu trắng kem và xanh nhạt. Chiếc giường lớn với ga trải sạch sẽ, cùng những chiếc gối được xếp ngay ngắn, nổi bật giữa căn phòng. Một bộ ghế sofa đặt gần cửa sổ, nơi rèm vén nhẹ để ánh trăng rọi vào.
Mai Vũ vừa bước vào phòng, một người giúp việc đã xuất hiện với khay trà gừng và thuốc giảm đau. Bà Lãnh cũng không quên dặn thêm vài câu trước khi rời đi:
Bà Lãnh:
- Con uống trà gừng cho ấm bụng, còn thuốc này thì uống trước khi ngủ. Đừng lo gì cả, cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé.
Mai Vũ bối rối:
- Dạ, cháu cảm ơn bác... nhưng cháu thật sự không sao ạ.
Bà Lãnh mỉm cười, dịu dàng:
- Không sao là tốt, nhưng vẫn phải chăm sóc kỹ lưỡng. Bác không muốn con gặp chuyện gì không hay đâu.
Hà Linh và Thanh Duệ đứng ở cửa, nhìn Mai Vũ được chăm sóc đặc biệt mà không khỏi trêu đùa:
Hà Linh cười khẽ:
- Được đối xử như công chúa nhé! Chúng tôi chắc phải tự lo cho mình rồi.
Thanh Duệ nháy mắt:
- Cũng đáng thôi. Không phải ai cũng gặp được vận may cứu thế như cậu đâu, Mai Vũ.
Mai Vũ vừa xấu hổ vừa phì cười, vẫy tay đuổi cả hai về phòng mình:
- Thôi, hai người mau nghỉ đi. Đừng đứng đây làm phiền tôi nữa.
Hà Linh bước tới, nhẹ nhàng nắm tay Mai Vũ:
- Nhưng thật đấy, cậu nghỉ ngơi đi. Cậu khiến tớ lo phát khóc cả đêm nay đấy.
Mai Vũ cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay bạn thân, khẽ gật đầu:
Tớ biết rồi. Cậu cũng vậy, đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Khi cánh cửa đóng lại, Mai Vũ ngồi xuống chiếc giường êm ái, tay cầm ly trà gừng còn bốc khói. Mọi thứ hôm nay trôi qua như một giấc mơ hỗn loạn, nhưng giờ phút này, sự yên bình và quan tâm từ mọi người khiến cô cảm thấy nhẹ lòng.
Ánh mắt cô lướt qua cửa sổ, nơi ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm. Bên tai, tiếng gió khẽ luồn qua những tán cây trong vườn, mang theo một cảm giác vừa bình yên vừa lạ lẫm.
Mai Vũ lẩm bẩm:
- Hôm nay thực sự quá nhiều chuyện... nhưng ít ra mình vẫn ổn.
Nghĩ đến Phong Uy, Hà Linh, Thanh Duệ và cả gia đình Lãnh gia, một nụ cười khẽ nở trên môi cô trước khi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phòng làm việc của bà Lãnh nằm ở tầng ba, một không gian rộng lớn với tường gỗ nâu trầm, kệ sách cao ngút, và một chiếc bàn làm việc được chạm khắc tinh xảo. Khi anh bước vào, bà Lãnh đã ngồi sẵn, nét mặt vừa nghiêm nghị vừa trầm tư.
- Con ngồi đi, Phong Uy.
Phong Uy kéo ghế, cảm nhận được bầu không khí có phần khác thường.
- Có chuyện gì vậy mẹ? Về Mai Vũ ạ?
Bà Lãnh nhìn thẳng vào con trai, đôi mắt bà ánh lên sự quan tâm pha lẫn chút dò xét.
- Con trả lời thật với mẹ. Con có tình cảm với cô bé đó không?
Câu hỏi thẳng thừng khiến Phong Uy hơi khựng lại. Anh không ngờ mẹ mình lại hỏi trực tiếp như vậy.
- aSao mẹ lại hỏi vậy? Con... chỉ muốn giúp cô ấy thôi.
Bà Lãnh:
- Giúp đến mức huy động cả người của Lãnh gia để tìm kiếm? Giúp đến mức con sẵn sàng lao vào rừng giữa đêm khuya? Phong Uy, mẹ không trách con, nhưng mẹ muốn biết con nghiêm túc đến mức nào.
Phong Uy cúi đầu, lặng im vài giây, rồi ngầng lên, ánh mắt đầy quyết tâm:
- Con không rõ điều này bắt đầu từ khi nào, nhưng con thật sự quan tâm đến Mai Vũ. Cô ấy không giống những người con từng gặp, và con không thể bỏ mặc khi cô ấy gặp nguy hiểm.
Bà Lãnh khẽ thở dài, nhưng trên môi bà hiện lên một nụ cười nhẹ.
- Mẹ không phản đối tình cảm của con, Phong Uy. Nhưng con có nghĩ đến sự phức tạp của việc này không? Con là người thừa kế của Lãnh gia. Còn Mai Vũ, cô bé ấy đến từ một gia đình bình thường, và cuộc sống của cô ấy có thể bị đảo lộn hoàn toàn nếu bước chân vào thế giới của con.
Phong Uy:
- Con biết chứ, mẹ. Nhưng con nghĩ mình đủ sức bảo vệ cô ấy, nếu cô ấy chấp nhận con.
Bà Lãnh gật đầu:
- Vậy thì mẹ chỉ có một yêu cầu. Trước khi con đưa ra bất kỳ quyết định lớn nào, hãy đảm bảo rằng con hiểu rõ cảm xúc của Mai Vũ. Đừng ép buộc, cũng đừng khiến cô bé tổn thương.
Phong Uy:
- Con hiểu. Con sẽ không làm gì tổn hại đến cô ấy.
Bà Lãnh đứng dậy, bước đến đặt tay lên vai Phong Uy.
- Mẹ tin con, Phong Uy. Nhưng hãy nhớ, tình yêu không chỉ cần sự can đảm, mà còn cần sự thấu hiểu và trách nhiệm.
Phong Uy gật đầu, ánh mắt đầy sự cảm kích.
- Con cảm ơn mẹ. Con sẽ không làm mẹ thất vọng.
Bà Lãnh mỉm cười, vỗ nhẹ vai con trai trước khi rời khỏi phòng, để lại Phong Uy ngồi một mình. Anh nhìn ra khung cửa sổ, ánh mắt như rơi vào dòng suy nghĩ sâu xa. Cuộc trò chuyện với mẹ vừa rồi không chỉ khiến anh thêm chắc chắn về cảm xúc của mình, mà còn nhắc nhở anh về những trách nhiệm đi kèm với tình cảm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net