Chiếc xe đen sang trọng đậu bên bìa rừng, cửa xe mở sẵn, bên trong ánh đèn dịu nhẹ chiếu rọi một không gian ấm áp và an toàn. Phong Uy dìu Mai Vũ bước lên xe đầu tiên, theo sau là Hà Linh và Thanh Duệ.
Vừa ngồi xuống ghế, Hà Linh quay sang nhìn bạn thân, đôi mắt đỏ hoe sau những giờ phút căng thẳng:
Hà Linh nức nở:
- Cậu làm tớ sợ chết đi được! Tớ đã nghĩ... đã nghĩ...
Cô không nói hết câu, nước mắt đã tuôn trào. Mai Vũ bất ngờ, nhìn bạn thân mình òa khóc mà cảm giác áy náy dâng lên.
Mai Vũ vội dỗ dành:
- Thôi nào, Linh, tớ đây rồi, an toàn cả mà. Đừng khóc nữa... Nhìn cậu thế này, tớ thấy có lỗi quá!
Hà Linh lắc đầu, vẫn nức nở nhưng giọng nghẹn ngào:
- Tớ không trách cậu đâu... Nhưng cậu biết không? Lúc không thấy cậu, tớ sợ đến mức tim như ngừng đập! Cậu không được làm tớ lo như thế nữa!
Mai Vũ mỉm cười nhẹ, vỗ nhẹ lên tay bạn thân:
- Ừ, tớ hứa! Không có lần sau đâu, được chưa?
Phong Uy ngồi ở ghế bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Anh khẽ nhíu mày khi thấy Hà Linh khóc, nhưng không nói gì, chỉ rút một chiếc khăn tay từ túi áo đưa qua.
Phong Uy nhẹ nhàng:
- Lau đi. Khóc nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.
Hà Linh giật mình ngẩng lên, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lấy chiếc khăn:
- Cảm... cảm ơn câu.
Cả quãng đường về, Mai Vũ phải vừa trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3735192/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.