Mai Vũ từ từ tỉnh dậy trong bóng tối mơ hồ, đầu đau nhói như bị đập mạnh. Cô khẽ cựa mình, nhận ra mình đang nằm trên nền đất lạnh, tay chân bị trói bằng dây thừng. Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió và tiếng động nhẹ của nước nhỏ giọt từ đâu đó.
Mai Vũ lẩm bẩm, giọng yếu ớt:
- Mình... đang ở đâu thế này?
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, mắt dần quen với bóng tối. Không gian dường như là một khu nhà kho cũ, hoặc một căn phòng hoang phế nào đó. Ánh sáng yếu ớt từ một khe cửa sổ nhỏ soi vào những bức tường ẩm mốc, tạo nên khung cảnh rùng rợn.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trên nền đất cứng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở, tạo ra tiếng rít chói tai. Một luồng ánh sáng mờ từ chiếc đèn pin rọi thẳng vào mặt Mai Vũ, khiến cô phải nheo mắt lại. Hai bóng người bước vào, một cao lớn, thô kệch, người còn lại nhỏ hơn nhưng ánh mắt sắc lạnh đầy hiểm độc.
Kẻ cao lớn giọng trầm, cộc cằn:
- Dậy rồi à? Cô bé này trông không giống kiểu người dễ bị hù dọa nhỉ.
Kẻ nhỏ con cười khẩy:
- Hừm, càng gan lì thì càng thú vị. Nhưng yên tâm, cô em, chúng tôi có cách làm cô biết sợ
Mai Vũ siết chặt tay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai kẻ lạ mặt, dù lòng không khỏi dâng lên sự sợ hãi.
- Các người là ai? Muốn gì từ tôi?
Kẻ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3735190/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.