Chương trước
Chương sau
- Các em nhớ về nhà làm bài tập nhé!

Một buổi học đầu tuần đã kết thúc. Bầu không khí trong lớp học dần trở nên tĩnh lặng hơn. Phần lớn học sinh đã rời khỏi lớp, chỉ còn lại một số ít người nón lại để hoàn thành nốt bài tập hoặc trao đổi với bạn bè. Phong Uy và Mai Vũ ngồi lại ở một góc của lớp, quyết định cùng nhau giải nốt những bài toán khó mà giáo viên đã giao vào buổi sáng.

Ánh nắng chiều len qua cửa sổ chiếu vào bàn học của họ, tạo nên những vệt sáng nhẹ nhàng trên trang sách. Cả hai đều chìm đắm vào những phép toán, không khí giữa họ tuy yên tĩnh nhưng lại có cảm giác đồng điệu. Nam chính cầm chiếc bút, cẩn thận viết những bước giải bài trên giấy nháp, trong khi Mai Vũ đọc đề và cố gắng theo kịp những gì cậu đang giải thích.

Nam chính chỉ vào một phương trình trên giấy:

- Ở chỗ này, cậu cần tính đạo hàm bậc hai trước, sau đó mới xác định khoảng tăng giảm.

Mai Vũ nhíu mày suy nghĩ:

- Nhưng... nếu đạo hàm bậc hai âm thì sao?

- Nếu nó âm, tức là điểm đó là điểm cực đại. Nhưng hãy tập trung vào bước giải này đã.

Được rồi... để mình thử lại.

Trong lúc hai người đang chăm chú vào bài toán thì cô Lan đi ngang qua hành lang và bất ngờ dừng lại khi thấy cả hai vẫn còn ngồi học. Cô giáo chậm rãi bước vào lớp, nhìn qua những bài toán trên bàn với vẻ hứng thú.

- Hai em vẫn đang học sao? Tinh thần học tập tốt đấy.

Nam chính đứng lên cúi chào, giọng điềm tĩnh:

- Chúng em đang cố gắng hoàn thành nốt các bài tập khó, thưa cô.

Cô Lan gật đầu, nhìn qua Mai Vũ:

- Vậy còn em, Mai Vũ? Có gặp khó khăn gì không?

- Dạ... cũng hơi khó một chút, nhưng em đang cố gắng.

Cô Lan vừa mỉm cười, nói:

- Tốt. Nhưng cô nghĩ hai em có thể thử thách bản thân hơn nữa. Những bài này có lẽ vẫn chưa đủ khó đâu.

Cô Lan đưa tay vào túi áo, lấy ra một tập tài liệu. Trong tập tài liệu là những bài toán nâng cao mà cô đã chuẩn bị sẵn.

- Đây là một số bài tập nâng cao. Các em hãy thử sức và làm thật tốt. Nếu gặp khó khăn, đừng ngần ngại hỏi cô nhé.

Nam chính cầm lấy tập tài liệu, giọng chắc chắn:

- Cảm ơn cô. Chúng em sẽ cố gắng.

Cô Lan mỉm cười đầy ẩn ý:

- Đây là cơ hội để các em rèn luyện trước kỳ thi. Đừng bỏ lỡ.

Sau đó, cô giáo rời đi, để lại hai người với chồng bài tập mới. Nam chính bình thản mở tập tài liệu ra, đọc lướt qua các đề bài mà không tỏ vẻ bối rối. Ngược lại, nữ chính cắn môi thở dài rồi nhìn qua những con số và công thức phức tap.



- Có vẻ như tụi mình sẽ phải thức đêm mất...

- Không sao đâu. Nếu cậu cố gắng, mình sẽ hỗ trợ cậu hoàn thành.

Mai Vũ ngước nhìn cậu, ánh mắt cảm kích:

- Ừ... cảm ơn cậu nhiều.

Và thế là cả hai lao đầu vào đống bài tập trước mặt. Đang chăm chú giải toán thì cửa lớp kêu lên một tiếng “kẹt” nhỏ. Hà Linh xuất hiện, bước vào với một nụ cười tươi và ánh mắt đầy hào hứng. Cô bạn đang cầm trên tay một cuốn sách và một cây bút, bước lại gần bàn của hai người.

Hà Linh giọng trêu chọc:

- Sao hai người vẫn còn ngồi đây miệt mài thế này? Đang ôn thi hay định viết sách giáo khoa mới đấy?

Mai Vũ bĩu môi, nói:

- Chỉ là bị cô giao thêm bài tập thôi... Nhiều lắm ấy, Linh à!

Nam chính giữ vẻ điềm tĩnh:

- Chỉ là vài bài tập nâng cao thôi, không khó lắm.

Hà Linh đưa mắt nhìn qua những tờ bài tập và lắc đầu cười khẽ.

- Không khó với cậu thôi, còn với người bình thường thì là một cơn ác mộng đấy! Thôi nào, xuống thư viện đi. Ở đó rộng rãi, mát mẻ, và có cả sách tham khảo. Chúng ta có thể học nhóm được.

Mai Vũ nghe vậy liền hào hứng hẳn:

- Đi xuống thư viện đi. Ngồi trong lớp mãi cũng chán.

Nam chính ngừng lại một lúc, suy nghĩ, rồi gật đầu.

- Cũng được. Thư viện có thêm sách tham khảo sẽ giúp ích nhiều.

Hà Linh vui vẻ vỗ tay.

- Đúng rồi! Đi thôi, không gian ở thư viện dễ thở hơn nhiều.

Cả ba cùng nhau thu dọn sách vở và tập tài liệu, rồi rời khỏi lớp học. Hà Linh dẫn đầu, bước đi với phong thái tự tin và đầy năng lượng. Nam chính bước chậm rãi phía sau, tay cầm những tập giấy mà cô giáo vừa đưa, trong khi Mai Vũ thì đi cùng với Hà Linh

Hành lang trường học chiều muộn trở nên vắng vẻ, với chỉ vài học sinh còn lại đang lặng lẽ ra về. Ánh hoàng hôn chiếu qua những ô cửa sổ kính dài, tạo nên những vệt sáng vàng rực rỡ trên sàn. Không khí vừa yên bình vừa mang theo chút cảm giác căng thẳng trước kỳ thi sắp tới.

Khi cánh cửa thư viện mở ra, cả ba bước vào và thấy bạn thân của nam chính đã ngồi sẵn ở chiếc bàn gần cửa sổ, hai tay đan trước ngực, chân gác lên chiếc ghế bên cạnh.

Bạn thân nam chính mỉm cười đùa cợt:

- Đến muộn thế này thì thôi tự chịu đi nhé, khỏi cứu vớt.

Hà Linh chống nạnh, nghiêm mặt:

- Đến muộn tí mà cũng trách! Tớ phải chuẩn bị tinh thần, chiến đấu với Toán đấy!



Nam chính lặng lẽ ngồi xuống ghế, mở túi và lôi ra quyển sách Toán dày cộm. Cậu liếc nhìn đống tài liệu trước mặt với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại đang chuẩn bị tinh thần cho một buổi học dài đằng đẵng. Cả nhóm cùng mở sách và bắt đầu buổi học nhóm.

Chỉ vài phút trôi qua, Hà Linh đã vò đầu bứt tai với một bài toán khó.

- Ôi trời ơi... bài này... sao mà khó thế?

Mai Vũ liếc qua

- Cậu đọc cho mình xem nào.

Hà Linh nhanh chóng đẩy quyển sách qua, chỉ vào một công thức dài ngoằng. Mai Vũ ngó qua rồi nói:

- Không hiểu chỗ nào?

- Tớ... không hiểu công thức này lắm...

Mai Vũ thở dài:

- Chỗ này dễ mà. Để mình giải thích.

Mai Vũ bắt đầu giảng giải, vừa nói vừa viết từng bước lên giấy. Trong khi đó, bạn thân của cậu ngồi lắc đầu nhìn hai cô gái đang chăm chú làm bài, một người thì kiên nhẫn giảng bài, người còn lại chăm chú nhưng đôi lúc lại nhíu mày đầy mơ hồ. Sau một hồi, Hà Linh tỏ ra tuyệt vọng.

Hà Linh nói với giọng như mếu:

- Sao tớ chẳng hiểu gì cả... Có lẽ não tớ không đủ sức tiếp thu nổi Toán đâu.

Bạn thân nam chính cười khổ:

- Cậu nghĩ tụi mình học Toán mà không phải ai cũng muốn khóc đấy à?

Cả nhóm cười ồ lên.

Sau đó, cả bốn tiếp tục chiến đấu với những bài toán, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng sự giúp đỡ và những tiếng cười đã giúp họ vơi đi phần nào áp lực. Tuy nhiên, bài toán tiếp theo lại là một thách thức mới. Hà Linh dán mắt vào quyển sách và bắt đầu nhăn nhó. Cuối cùng, cô nàng buông bút, đặt cằm lên bàn như thể vừa đánh mất ý chí.

- Tớ chịu thua... Môn Toán không phải dành cho con người!

Mai Vũ thờ dài nhìn người bạn đang muốn bỏ cuộc kia rồi nhìn đống bài tập đang đợi mình. Có vẻ là cô nàng cũng sắp bỏ cuộc tới nơi rồi. Tại nhiều quá mà!

Nam chính lạnh lùng đáp:

- Không được. Giải hết chỗ này rồi mới chuyển qua môn khác.

Hai cô gái liếc nhìn nhau, môi mím chặt như sắp khóc nhưng không dám. Bạn thân nam chính lại không kìm được, phá lên cười.

- Thôi nào, cố lên. Còn mấy bài nữa thôi mà!

- Cậu nói nghe dễ nhỉ!

Dù bốn người đều gặp khó khăn với những bài toán hóc búa, buổi học lại kết thúc trong tiếng cười sảng khoái, những lời than vãn hài hước và sự động viên lẫn nhau. Giữa bầu không khí dở khóc dở cười, nhóm bạn dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước sức ép của học tập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.