Buổi tối hôm đó, sân trường chìm trong bầu không khí yên tĩnh và thoáng đãng. Ánh trăng tròn soi sáng từng góc cây, tán lá, tạo nên những bóng đen lung linh trên nền đất. Những cột đèn vàng rải rác dọc lối đi, hắt lên ánh sáng mờ ảo, vừa đủ để nhìn thấy con đường lát đá nhỏ trải dài trước mặt, nhưng vẫn mang đến cảm giác mơ hồ và huyền bí. Không gian yên bình ấy chỉ bị phá vỡ bởi tiếng lá cây xào xạc dưới làn gió nhẹ và tiếng bước chân của Mai Vũ vang vọng.
Lý do cô ở đây cũng đơn giản thôi: tránh đụng độ với cái đám tiểu thư cùng phòng. Cô nàng hít một hơi thật sâu, để cho không khí trong lành của buổi tối làm dịu lại tâm trí đang mệt mỏi. Cô bước đi không mục đích, để đôi chân dẫn lối, không hề nhận ra rằng mình đã rời xa khỏi khu ký túc xá và tiến sâu vào những khu vực ít người qua lại. Tòa nhà lớn, những dãy lớp học im lìm trong bóng tối, dần hiện ra trước mắt cô, nhưng không mang lại bất kỳ dấu hiệu nào để cô tìm được đường về.
Khi đi qua hàng cây lớn cạnh thư viện, cô bắt đầu nhận ra rằng mình đang bị lạc. Các con đường trông giống nhau, từng gốc cây, từng bậc thang đều quá quen thuộc nhưng không giúp cô xác định được hướng đi. Khung cảnh xung quanh trở nên mập mờ hơn trong ánh sáng yếu ớt, và dù không gian xung quanh vẫn yên tĩnh, cô không thể không cảm thấy một chút lo lắng len lỏi.
- Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-mon-qua-cua-thanh-xuan/3702678/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.