"Học trưởng, thực xin lỗi." Vân Nhiễm Khanh suy nghĩ nửa ngày mới tiến nhập trạng thái. Ngước khuôn mặt kiều mỹ lên, ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ bao trùm một tầng nhàn nhạt ưu thương trên khuôn mặt cô, lập tức đem kỹ thuật diễn phát huy đến trình độ cao nhất. 
"Học trưởng, là em ngây ngô tùy hứng , làm tổn thương anh rồi. Thực xin lỗi, em không nên vì trong lúc tức giận mà đưa ra chủ ý giả làm người yêu ngu xuẩn này ..." 
"Khanh Khanh, em không cần xin lỗi." 
Nghiêm Thanh Kỳ thở dài, ôn nhu ngắt lời cô, 
"Lúc em tìm anh không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Em chỉ muốn anh giúp một chút thôi, chẳng qua là anh không quản được trái tim mình." 
Ngữ khí thương cảm của anh ta khiến cho Vân Nhiễm Khanh không nói nên lời, trầm mặc rũ mắt. 
"Anh nghĩ em nhất định không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Khi đó em vừa mới nhập học, mặc một cái quần bò, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu kéo theo hai cái cái vali lớn, không cần người giúp, cũng không oán giận. Khi đó anh cảm thấy rất tò mò, em và những cô gái khác thật sự không giống nhau. Sau đó nhìn thấy đơn xin gia nhập xã đoàn của em, dần dần anh cũng quen thuộc với tính cách của em, anh biết em là một cô gái tốt khó gặp ." 
Khóe môi Nghiêm Thanh Kỳ hơi gợi lên, cố nở một nụ cười ấm áp. Nhưng quanh thân anh ta tràn ngập cảm giác bi thương, chẳng sợ cười, cũng làm người khác đau lòng. 
"Khanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-minh-hoang-o-tren-ta-o-duoi/1249967/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.