[ Xuyên nhanh] Làm vai ác có người kế tục đi!
Tác giả: Cô Độc Đích Bình Tử
E. D. I. T+B. E. T. A: NPQ
"Bạn học, cậu biết Haizaki Shogo không?"
Aomine Daiki nhìn Toraki bằng ánh mắt quái dị vài lần, cuối cùng dừng ở bữa sáng trên tay cậu, sau đó nhíu mày nói: "Chạy chân cho tên kia?"
Chạy chân? Toraki không biết là gì, nhưng nghe ngữ khí của đối phương, khẳng định là biết Haizaki. Vì thế cười nói: "Bạn học, xin cho hỏi một chút bạn học Haizaki học ở lớp nào thế?"
Aomine Daiki: "Ban B năm ba."
"Cám ơn cậu nhiều!"
Thì ra Haizaki học ban B sao? Nhìn hắn giống thiếu niên bất luơng không nghĩ đến thành tích cũng không tồi. Xem ra chỉ số thông minh của bảo bảo không cần lo lắng.
Aomine Daiki nhìn bóng dáng cậu nhíu nhíu mày. Tiểu tử Haizaki kia, thật sự càng ngày càng quá mức!
Haizaki không hiểu sao bị đội nồi:.
Trường học khá lớn, đối với người không quen thuộc mà nói, tìm lớp có một chút phiền toái, nhưng Toraki còn tốt, cho người ta cảm giác tương đối thân thiện (giá trị nhan sắc tương đối cao),lúc hỏi đường, rất nhanh đã có người chỉ chính xác nơi cần đến.
Đi đến ban B năm ba, Toraki nhìn phòng học một vòng, Haizaki Shogo còn chưa tới. Lúc này đã sắp vào học, đại đa số người đều đã ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, chỉ có chỗ cá biệt kia là không.
Quả nhiên dựa theo tính tình Haizaki, không có khả năng đến lớp sớm.
*Quả nhiên: Đúng như dự đoán
Ngồi ở bàn gần nhất trong góc chính là một nữ sinh mặc áo sơ mi buộc tóc đuôi ngựa hai bên, Toraki cười hỏi nàng: "Xin chào bạn học, xin hỏi bạn học Haizaki ngồi ở vị trí nào vậy?"
Lần đầu tiên bạn học nữ này có nam sinh đẹp như vậy chủ động nói chuyện với mình, lập tức mặt đỏ lên, đối phương hỏi mình cái gì cũng không biết, chỉ theo bản năng chỉ chỉ một vị trí trong góc, ấp úng nói: "Là.. Là chỗ đó.."
May mắn ấn tượng của cô với Haizaki Shogo tương đối "Thâm", cũng không chỉ sai chỗ.
"Cảm ơn!"
Toraki đi đến vị trí kia, có người gan lớn, có người lén lút, như có như không liếc mắt nhìn cậu một cái. Thấy Toraki đến chỗ Haizaki ngồi, mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Sau đó mọi người lại nhìn thấy bữa sáng đối phương cầm trong tay để lên bàn Haizaki, từ trong balo lấy ra một tệp giấy nhớ, viết chữ lên, dán ở trên bàn, tiếp theo dùng túi che lại.
Toraki cười khẽ: "Không thể nhìn lén được đâu."
Mọi người đang duỗi cổ hóng: "..."
Ôi, không xong! Đây là cảm giác rung động?
Haizaki Shogo mới vừa tiến vào lớp học, phát hiện mọi người đang âm ĩ bỗng an tĩnh trong một cái chớp mắt, cảm thấy bầu không khí này có gì đó kỳ quái, ánh mắt của tất cả dừng trên người mình, trước đây nếu các bạn học không làm lơ hắn thì cũng là căm thù hắn, thế mà hôm nay động tác đồng loạt nhìn chằm chằm hắn?
Tự giác sờ sờ mặt, không sờ được thứ gì.
Haizaki đi đến chỗ ngồi, trên bàn học bày biện chỉnh tề mấy thứ như bữa sáng kiểu Trung Quốc, nhíu nhíu mày, hung ác nói: "Ai để đồ ở đây?"
Không ai trả lời.
Người ngồi phía trước thật cẩn thận chỉ chỉ bàn học: "Có tờ giấy."
Haizaki lúc này mới nhìn thấy giấy nhớ màu hồng phấn bị túi che khuất ở bên dưới, hắn cầm lấy nhìn, trên đó viết:
Bạn học Haizaki~đây là tớ tự mình làm bữa sáng tình yêu cho cậu nha~có khả năng hơi nhiều, cho nên ăn không hết cũng không sao. -- người ái mộ cậu (* ̄3 ̄) ╭.
Haizaki Shogo: "..."
Trong đầu hiện ra một người.
"Này Haizaki, trên đó viết gì đấy?" Có người tự nhận quan hệ ngày thường của mình với Haizaki tương đối tốt, lớn tiếng hỏi.
"Nhàm chán." Haizaki cười nhạo, muốn đem tờ giấy nhớ xé rồi ném vào thùng rác, lại sợ đám bạn học nhàm chán kia sẽ nhặt lên từ thùng rác để ghép lại rồi đọc lên, đành phải tùy ý nhét vào cặp sách.
Hắn không có thói quen ăn bữa sáng mỗi ngày, nhớ tới thì ăn, không nhớ tới sẽ không ăn, vừa lúc hôm nay không mua bánh mì. Haizaki tự cho mình một cái cớ thật tốt là do không may, cắn một miếng hamburger trứng. Hắn tạm dừng một chút, tiếp theo há miệng cắn một miếng thật to.
"Haizaki, thì ra cậu còn có thân thích ở Teiko nha."
"Đúng vậy, còn thật đẹp trai!"
"Thật sự hoàn toàn giống loại hình tớ thích luôn!"
"Haizaki cậu có thể cống hiến ra phương thức liên hệ của cậu ấy không?" Đây là bạn học nữ đã bởi vì sắc đẹp mà quên mất sợ hãi.
"Không có." Haizaki lạnh nhạt.
"Hả? Quá keo kiệt, không phải chỉ là phương thức liên hệ thôi sao."
Haizaki: "Không phải thân thích."
"Cái gì? Vậy tại sao cậu ấy lại mang bữa sáng cho cậu?"
"Chẳng lẽ là cậu uy hiếp.."
Haizaki liếc mắt quét qua cô một cái, đối phương ấp úng không nói được gì nữa.
Bạn ngồi cùng bàn nghe mùi thơm, nhìn hắn ăn từng miếng từng miếng, nuốt nuốt nước miếng, chắc chắn ngày thường không có khả năng hắn nói chuyện với Haizaki nhưng vì vốn dĩ hắn không ăn bữa sáng nên đói, bây giờ nghe mùi hương càng thêm đói bụng.
"Haizaki, đồ ăn nhiều như vậy, chắc chắn mình cậu ăn không hết."
Những người khác chờ mong chờ hắn nói "ăn không hết", sau đó "dư lại các cậu ăn đi".
Nhưng Haizaki sẽ cho bọn họ như ý nguyện? Cười lạnh một tiếng, dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, cắn một miếng ở mỗi loại thức ăn.
"CMN! Súc vật!" Các bạn học tức giận ngứa răng, nhưng không có biện pháp nào, chỉ có thể ở bị hương thơm dày vò.
Haizaki Shogo ở tuổi này là lúc thân thể phát triển, hơn nữa hắn vận động khá nhiều, năng lượng tiêu hao vào ngày thường tương đối lớn, cho nên sau khi ăn xong này mấy thứ này, tuy rằng có hơi no căng nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Kế tiếp là một vòng tuần hoàn, mỗi ngày Toraki lôi đả bất động, đúng giờ đúng bữa đưa đồ ăn sáng cho Haizaki, tuy không nhiều loại thức ăn như lần đầu tiên nhưng cũng đủ cho người xung quanh thèm điên.
Haizaki không hỏi là ai đưa, mỗi ngày đều ăn. Khác biệt duy nhất có lẽ là cặp sách hắn dần tích lũy một xấp giấy nhớ.
Một số người không phải là không nghĩ đến việc nhân lúc Haizaki còn chưa đến lấy trộm bữa sáng mà ăn, nhưng có tâm tư này nhưng lại không có cái gan kia.
Hình tượng Haizaki Shogo ngày thường bạo lực không dễ chọc đã in sâu vào lòng người.
"Mấy ngày nay tên Haizaki kia tâm tình hình như không tồi hả?" Midorima Shintaro đẩy đẩy mắt kính nói.
Aomine Daiki nhìn Haizaki Shogo trên sân bóng rổ, khó có khi không đi khiêu khích đối thủ, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, khinh thường hừ một tiếng.
Midorima Shintaro: "..."
Thói quen xấu gì đây?
* * *
Toraki tới câu lạc bộ bóng rổ không phải là hứng khởi nhất thời. Tuy rằng mấy ngày nay cậu đều đưa bữa sáng cho Haizaki, nhưng cũng không kí tên là ai, mỗi ngày chỉ để lại tờ giấy nhớ nhỏ, phía góc viết người yêu thầm hắn mà thôi. Cho nên cậu nghĩ, mình vẫn sẽ luôn đưa bữa sáng còn về phương diện khác thì lắc lư vài vòng trước mặt Haizaki lâu dần rồi sẽ quen mặt đúng không?
Toraki đã sớm hỏi thăm xong chỗ của câu lạc bộ bóng rổ, chỉ là cậu cho rằng lúc này hẳn là trong câu lạc bộ bóng rổ tương đối nhiều người, cậu xen lẫn bên trong sẽ không bị người chú ý, nhưng vừa đến mới phát hiện suy nghĩ của mình có bao nhiêu ngây thơ.
Câu lạc bộ bóng rổ giống như không có nhiều học sinh vây xem. Toraki nhìn nhìn khắp nơi, người bên trong rất nhiều, nhưng những người này đại đa số là người của câu lạc bộ bóng rổ, học sinh vây xem ít ỏi không có mấy.
Toraki an ủi mình, tốt xấu gì cũng không phải chỉ có một người là mình.
Trên sân bóng rổ không có ai phát hiện ra cậu, Toraki chạy nhanh đến góc ngồi xuống, lấy ra ống hút cắm lên trên sữa chua.
Đi đường khá lâu làm cậu mệt muốn chết rồi, nhanh chóng uống một ngụm.
Qua mười phút, chân Toraki có hơi tê, thay đổi một tư thế khác. Chờ sau khi chân tốt hơn một chút, đứng lên đi ra ngoài vứt rác, sau đó quay về tiếp tục ngồi.
Cậu vừa đứng lên, bị thiếu nữ tóc hồng nhạt đứng cách đó không xa chú ý, đi tới hỏi: "Ai? Cậu là ai vậy? Sao lại ngồi ở đây?"
Toraki chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên tóc màu hồng nhạt của cô gái một chút, nói: "Tớ chỉ đến đây xem một chút."
Thiếu nữ tóc hồng nhạt: "Cậu là fans của câu lạc bộ bóng rổ?"
Toraki cúi đầu suy tư hai giây, nghĩ nếu cậu nói với Haizaki cậu là fan, Haizaki Shogo có vui vẻ không?
"Chắc là vậy đó."
Thiếu nữ cao hứng nói: "Tớ là Momo Satsuki, là chủ câu lạc bộ bóng rổ, cậu tên là gì?"
Toraki lễ phép nói: "Tớ là Toraki, xin chào bạn học Momo"
"Toraki*? Cái tên thật kỳ quái a."
*Toraki: 虎木: Hổ gỗ
Toraki: "Ừ, bởi vì ba tớ là người trong nước."
Momo: "Vừa lúc xem bọn họ thi đấu, chỗ này xa như vậy sợ là cậu không nhìn rõ trận đấu, theo tớ đi, tớ mang cậu đến ngồi ở bên kia."
Anh mắt Toraki sáng lên, "Được, cảm ơn bạn học Momo."
"Không cần khách khí như vậy, gọi tớ là Satsuki là được."
*Khách khí: Có vẻ như là khách, tỏ ra giữ gìn, dè dặt, không tự nhiên, thoải mái trong việc làm, cách cư xử
"Được." Toraki đứng lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Momo: "Chờ tớ một chút nha Satsuki, tớ đi mua một chai nước."
Momo: "Cậu khát sao? Không cần đi đâu, tớ đã mua nước cho người trong câu lạc bộ, cho cậu một chai."
Toraki mỉm cười: "Cảm ơn nhiều."
Momo trở thành hoa si: "A thật sự lễ phép quá nha, cậu còn đẹp trai như vậy.."
Toraki cười khẽ: "Satsuki cũng rất đẹp mà."
Momo: Ngọa tào! Bị cua mất rồi!
Toraki an tĩnh đi theo phía sau Momo, nghe cô nói chuyện lải nhải: "Cậu là fans câu lạc bộ này, hẳn là cậu biết một người ở đây đúng không, vậy cậu biết trong câu lạc bộ bóng rổ ai lợi hại nhất không?"
Toraki cẩn thận nói: "Khẳng định là trưởng câu lạc bộ."
Momo: "Ha ha, nói như vậy cũng không sai."
"Này? Toraki, không phải cậu đang khát sao? Vì sao không uống nước?" Momo chú ý thấy Toraki vẫn luôn cầm nước khoáng.
Toraki: "Tớ không khát nước, định đợi chút nữa đưa cho người khác."
Tâm tư muốn bát quái của Momo còn chưa bốc cháy lên đã bị Aomine Daiki đi tới cắt ngang.
"Satsuki, sao cậu lại loạn mang người ngoài vào câu lạc bộ?" Thiếu niên có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn đi tới nói.
Momo tức khắc cả giận: "Dai ngu ngốc, có khi nào tớ dẫn người loạn vào câu lạc bộ đâu!"
Toraki giải thích: "Xin lỗi, tớ chỉ muốn tới xem một chút mà thôi, Satsuki chỉ là để cho tớ đến gần hơn chút, nếu không tiện thì.."
"Là cậu?"
Toraki: "?"
Aomine nhận ra đối phương là thiếu niên hỏi đường khi đó, bởi vì khí chất trên người, hơn nữa lại còn hỏi về Haizaki nên tương đối khắc sâu trong kí ức Aomine.
"Sao cậu lại tới câu lạc bộ bóng rổ?"
Toraki: "?"
Nhưng mà, tớ biết cậu sao?
Momo: "Dai, cậu biết Toraki?"
Aomine: "Không quen biết."
Momo: "..."
Không quen biết thì cậu nói cái gì đấy! Đây là tật xấu gì!
Tác giả có lời muốn nói: Điều thứ nhất trong sổ tay chăn nuôi: Nấu ăn ngon.