Thái Tử liếc nhìn Diệu Phương Sính, hắn bỗng đưa tay nắm cằm nàng, sức lực mạnh bạo khiến dung nhan trước mắt méo mó, sau hắn trầm giọng nói: "Ngươi muốn c.h.ế.t ta cũng không ngại bẩn tay đâu."
Diệu Phương Sinh chớp mắt, bình tĩnh quan sát Thái Tử, nàng mặc kệ cảm giác đau đớn từ cằm mà nhẹ nhàng mở miệng: "Thái Tử và Quốc Sư có vẻ không thân thiết lắm nhỉ? Ngài chắc chắn rằng Quốc Sư của ngài sẽ trung thành phò tá kẻ ngoan ngoãn nghe lời như ngài..."
Một câu nói thốt lên tựa như đ.â.m trúng chỗ hiểm nên Thái Tử buông lỏng tay, nhưng rốt cuộc hắn chuyển động tác bóp cổ Diệu Phương Sinh, nàng ngạc nhiên lại rất nhanh nói tiếp: "Ngài không tính giữ cho mình một lối thoát thân ư? Với sức mạnh trong người Quốc Sư thì ngài phải nắm lấy một thứ tương đồng, mà tì thiếp sẵn sàng san sẻ cùng Thái Tử... Chỉ cần ngài tha cho Đường Gia con đường sống, mọi năng lực của tì thiếp đều dùng để giúp ngài an ổn."
Thái Tử im lặng gia tăng sức lực, bóp chặt chiếc cổ nhỏ nhắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệu Phương Sinh khó khăn hít thở, khuôn mặt xinh đẹp dần chuyển đỏ au, hắn nhìn nàng dù đứng giữa sự sống mong manh vẫn không phản kháng đánh lại, lúc sau lập tức thu hồi bàn tay.
Phần Diệu Phương Sinh được giải thoát thì thở hổn hển, nàng âm thầm vui mừng vì đánh cược thắng, khi mà hắn đã nương tay tức những gì nàng nói là đúng lòng hắn...
Nhưng để hắn tin tưởng thì vẫn cần thời gian.
Diệu Phương Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-nhan-ay-van-rat-yeu-nang/5021280/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.