“Cố thiếu, Thẩm tiểu thư mất trí nhớ việc lớn như vậy chúng ta có cần nói cho Thẩm thiếu gia không?” Mẹ Lý bên cạnh lo lắng hỏi.
Cố Đật Thần nói: “Tôi sẽ hỏi bác sỹ về bệnh tình của cô ấy, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại nói cho Trạch Vũ”.
Mẹ Lý thở phào nhẹ nhõm: “Vậy quá tốt rồi, tiểu thư vừa rồi ngăn chặn không cho tôi gọi cho thiếu gia”.
Cố Đật Thần đưa mắt nhìn Thẩm Thu Nguyệt, Thẩm Thu Nguyệt xấu hổ cười với anh, lúc này, đầu óc cô trống rỗng, không biết nên nói như thế nào.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Cố Đật Thần quan tâm hỏi: “Thu Nguyệt, trông cô không được khỏe lắm, có phải ở đâu không thoải mái không?”
Lần đầu tiên nghe thấy tên của chính mình từ miệng của tổng tài, Thẩm Thu Nguyệt không khỏi nhăn mặt, lắp bắp trả lời: “Vâng... chóng mặt... tôi hơi chóng mặt”. Cô bây giờ thật sự đau đầu, có chút hô hấp không thông thuận, vội vàng muốn rời đi khỏi nơi ngột ngạt này.
“Nếu đã như vậy mẹ Lý đưa cô ấy về phòng bệnh trước, tôi đi tìm bác sỹ hỏi một chút về tình hình của cô ấy”. Cố Đật Thần nói với mẹ Lý.
“Được, được”. Mẹ Lý vội vàng trả lời, đỡ Thẩm Thu Nguyệt về phòng bệnh.
Nhìn theo Thẩm Thu Nguyệt một đường trở lại phòng bệnh, Cố Đật Thần mang theo những ký ức trong đầu đến văn phòng viện trưởng, bây giờ trong đầu anh có rất nhiều ký ức không thuộc về anh, ký ức này thuộc về nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-lam-kho-nu-chinh/3102160/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.