Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay Cố Đật Thần đợi Thẩm Thu Nguyệt trở về, luôn cầm điện thoại ra xem có cuộc gọi đến hay không, kết quả đợi đến tan làm cũng không có điện thoại của cô, Cố Đật Thần có chút lo lắng cho cô, nhưng mà lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Điện thoại rất nhanh được nhận, đầu giây bên kia truyền đến giọng yếu ớt của Thẩm Thu Nguyệt, “Sếp Cố”.
Cố Đật Thần đang thu dọn đồ để tan làm, nếu như không thích hợp anh cũng không để ý phúc lợi của nhân viên như cô, muốn đi đến sân bay đón cô, “Cô đến đâu rồi?”
Thẩm Thu Nguyệt khó khăn nói: “Sếp Cô,, tôi hôm nay không thể trở về rồi”.
Cố Đật Thần chau mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tạm thời xảy ra chút tình hình bất ngờ, tôi có thể ngày mai mới trở về”.
“Tình hình bất ngờ gì?”
“Tôi đánh nhau với người ta bị nhốt vào đồn công an rồi”.
Cố Đật Thần giật mình, “Có chuyện gì? Cô có bị thương không?”
Thẩm Thu Nguyệt nhìn bàn tay trái được băng bó của cô, đau lòng nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị gãy xương nhẹ ở cổ tay”.
“Cô gửi định vị cho tôi, tôi đi tìm cô”. Cố Đật Thần vừa nói vừa đi ra khỏi công ty.
“Sếp Cố, anh không cầm đến, tôi….” Lời sau của cô chưa nói xong, đã bị Cố Đật Thần cắt ngang, “Được rồi, đừng dài dòng, định vị lập tức gửi cho tôi”. Nói xong, trực tiếp cúp máy.
Cúp máy, Thẩm Thu Nguyệt do dự gửi định vị bằng wei chat cho Cố Đật Thần, vừa để điện thoại xuống, đối diện để truyền đến câu chế giễu:
“Nha đầu thối, cô để người nhà cô đến, việc này không dễ giải quyết như vậy, tôi đã thông báo cho đoàn luật sư của tôi, lần này tôi cho cô đến đến mức khuynh gia bại sản!” Hắn ta vừa vào ekip, không biết Thẩm Thu Nguyệt là trợ lý của Dương Oánh, chỉ cho rằng cô nhìn không thích bản thân mới làm như vậy.
“Khuynh gia bại sản?” Thẩm Thu Nguyệt dùng ánh mắt dế nhũi nhìn hắn ta, “Tôi sợ tài sản của nhà tôi đập cho người chấn động, đồ công tử bột được người khác bao nuôi, còn thật sự cho rằng bản thân một tay che trời sao?”
“Cô nói ai là được bao nuôi?” Lý Minh Đường giống như con mèo bị người khác dẫm đuổi, hung ác nói, “Cô nói phải có chứng cứ, cẩn thân tôi tố cáo cô tội phỉ báng!”
“Có bản lĩnh thì đi tố cáo”. Thẩm Thu Nguyệt bây giờ là không có gì đáng sợ.
Tên Lý Minh Đường là bạn trai cũ Dương Oánh, hôm qua vừa vào ekip, Thẩm Thu Nguyệt tự nhiên với hắn ta là không có oán thù gì, nhưng tối qua cô ở trong khách sạn nghe được người này cãi nhau với Dương Oánh, vì vậy cô cùng hai người trợ lý khác của Dương Oánh nghe ngóng được quan hệ của hai người, kết quả không nghe ngóng thì không biết, khi nghe ngóng tức giận muốn chết, tên Lý Minh Đường này chính là tên đàn ông tồi, vì để nâng cao địa vị mà không từ thủ đoạn, trước đây là người yêu của Dương Oánh, sau đó bám theo phú bà có tiền, nhưng hai người chia tay, lúc hai người chia tay trả đũa, dùng mạng lưới quan hệ của phú bà để bôi nhọ Dương Oánh, những năm gần đây không ngừng mua chuộc và hạ thấp đối phương bằng nhiều cách khác nhau, để thể hiện sự vĩ đại của bản thân.
Sau khi nghe việc này Thẩm Thu Nguyệt tức giận không thôi, cô mới ở cùng Dương Oánh mấy ngày, trong lòng cảm thấy Dương Oánh là một người không tệ, Dương Oánh cũng tính là người bạn đầu tiên của cô trong thế giới này, bạn bè của mình bị ức hiếp như vậy, cô tự nhiên không thể khoang tay đứng nhìn, hơn nữa càng quá đáng hơn là lúc cô ở phòng nghỉ ngơi, không cần thân nghe được Lý Khánh Minh cùng trợ lý của hắn ta đang chê giễu Dương Oanh, vì vậy cô quyết định dạy cho hắn ta một bài học, đại tiểu thư xấc láo, thì nếu làm việc xấc láo tùy hứng.
Trước đây cô đã học taekwondo, đối phó với một người có khuôn mặt gầy và trắng như Lý Minh Đường không có vấn đề gì, nhưng cô không ngờ rằng hắn ta đi cùng với hai vệ sĩ, nên mấy người đánh nhau, vừa hay cảnh sát tuần tra nhìn thấy, vì vậy tất cả họ đã cùng nhau bị đưa đến đồn cảnh sát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]