Mà hai nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ lúc này đang còn nằm trong chăn ấm nệm êm, vẫn chưa muốn rời giường.
Tối qua, sau khi thành công leo lên giường của An Nhiên, Mộ Tiêu Dạ vô lại dù bất cứ giá nào cũng không chịu sang phòng cho khách ngủ.
Cứ thế dùng da mặt dày còn hơn mặt đường của mình ôm chầm lấy An Nhiên, không cho cô rời đi, bắt cô ngủ trong vòng tay của mình.
Ban đầu An Nhiên còn thừa sức để giãy giụa nhưng qua một lúc lâu biết không thể nào thắng được Mộ Tiêu Dạ, cô đành dùng vẻ mặt không tình không nguyện đối diện với anh, đồng thời trực tiếp giơ tay ôm chầm lấy cổ anh, khiến mình chui tọt vào lồng ngực rộng lớn của ai đó.
Hai người quấn chặt nhau, không chút khoảng cách, trải qua một đêm dài.
Đến sáng nay, mới sáu giờ sáng Mộ Tiêu Dạ đã chậm rãi mở mắt theo đồng hồ sinh học hằng ngày, nhưng đập vào mắt anh không phải căn phòng đơn sắc xa lạ mà là mái tóc đen tuyền mượt mà của ai kia. Mộ Tiêu Dạ nhìn gương mặt trắng nõn như hột gà của An Nhiên một lúc rồi nhịn không được đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Bất quá động tác của anh lại dường như đã làm phiền đến giấc ngủ của An Nhiên.
Chỉ thấy, An Nhiên thản nhiên cọ cọ mái tóc rối bù của mình vào lồng ngực rắn chắc của Mộ Tiêu Dạ, sau đó cả người xê dịch lại nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh, một tay ôm ngang eo của anh, một tay đặt lên gối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-that-khong-don-gian/1204707/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.