“Nhưng chẳng lẽ chúng ta không làm gì cả, cứ để mặc cho thằng khốn Lưu Bẩm kia bắt nạt Xuân Huyên à?”
Cha Trình vẫn tỏ ra rất tức giận: “Đây là nó bắt nạt nhà chúng ta không có con trai! Nếu nhà mình có con trai, Xuân Huyên có em trai chống lưng thì thằng Lưu Bẩm đó có dám bắt nạt nó như vậy không?”
Không có con trai là nỗi đau không thể nhắc tới trong lòng cha Trình, hễ cứ nhắc đến là lòng ông lại đau như cắt.
“Thôi được rồi, cha đừng nói nữa được không?” Trình Xuân Thiến bực bội nói: “Việc quan trọng nhất bây giờ là chuyện hai đứa nhỏ ra nước ngoài phẫu thuật, nên chúng ta mau nghĩ cách xem phải làm thế nào để Nam Tích giả vờ nhảy lầu tự t.ử đây!”
“Cái gì mà giả vờ nhảy lầu tự tử?” Trình Xuân Huyên liền quên cả khóc: “Chẳng lẽ mọi người lại muốn Nam Tích làm trò tự t.ử nữa à?”
“Không được, không được,” Trình Xuân Huyên vội vàng lắc đầu: “Bây giờ việc quan trọng nhất của Nam Tích là phải nghỉ ngơi, mau chóng dưỡng cho lành vết thương, sao có thể lại làm con bé hao tổn tinh thần được chứ?”
“Chỉ là giả vờ thôi, tổn hại tinh thần gì chứ,” mẹ Trình bĩu môi: “Tóm lại chuyện này con đừng xen vào, cứ lo cho xong chuyện của con đi! Con mà có được một nửa bản lĩnh của Xuân Thiến thì cha con có cần phải tức đến thế vì chuyện của con không?”
Nói về chuyện giữ trái tim đàn ông, trong ba đứa con gái thì cũng chỉ có cô con gái út là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/5076163/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.