Lưu Sơn Trụ thật ra không muốn qua giúp Cố Tịch Hồng, vì hắn ta thật sự bị mẹ mình đ.á.n.h cho sợ rồi.
Nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng Cố Tịch Hồng, Lưu Sơn Trụ đành phải nhận mệnh đứng dậy khỏi mặt đất, vội vàng chạy qua kéo mẹ mình ra.
“Bốp!” Thấy Lưu Sơn Trụ dám chạy tới kéo mình, Trình Xuân Nha đương nhiên không khách sáo, đ.ấ.m thẳng một cú vào mặt hắn ta.
Lưu Sơn Trụ bị đ.ấ.m một cú, m.á.u mũi lập tức chảy ra.
Hắn ta đưa tay sờ lên mũi, hoảng sợ hét lên: “Máu, máu, máu.”
“Chát!”
Trình Xuân Nha lập tức giáng thêm một cái tát nữa vào mặt Lưu Sơn Trụ: “Cái này chỉ có thể nói là mày đáng đời, ai bảo mày đến giờ này còn dám che chở cho con hồ ly tinh đó.”
“Nếu đã như vậy thì mày cứ thay con hồ ly tinh này gánh chịu cơn giận của bà già này đi, chỉ là chảy chút m.á.u thôi mà, con mẹ nó mày kêu gào cái gì.”
“Chát chát chát!”
Dứt lời, Trình Xuân Nha lại tát thêm mười mấy cái nữa.
Bà ta đ.á.n.h Lưu Sơn Trụ đến tối tăm mặt mũi, kêu cũng không kêu nổi.
Nửa tiếng sau, Lưu Sơn Trụ đóng cửa tiệm lại rồi mới đi tới quỳ xuống trước mặt mẹ mình.
Ánh mắt Cố Tịch Hồng lóe lên, cô ta cũng lập tức đi tới quỳ xuống bên cạnh Lưu Sơn Trụ.
“Ồ! Đây là phu xướng phụ tùy à!” Trình Xuân Nha cười lạnh nói. “Sao nào, hóa ra vẫn chưa bị bà già này đ.á.n.h cho sợ à, định để tao sửa cho chúng mày một trận nữa phải không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4903789/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.