“Mẹ không dọa con đâu. Mẹ và mụ Trần Thúy Châu đó đấu đá nhau mấy chục năm rồi, không ai hiểu mụ ta hơn mẹ đâu.”
Trình Xuân Nha nói tiếp: “Cứ nói chuyện bà nội con mất đi! Chẳng lẽ con chưa từng nghi ngờ gì sao?”
“Hồi đó bà nội con bị liệt giường, nhà ta với nhà bác cả con thay phiên nhau chăm sóc. Vốn dĩ hai năm đầu vẫn ổn thỏa, bà nội con tuy liệt giường nhưng tinh thần trông vẫn còn tốt chán, sống thêm vài năm nữa chắc chắn không thành vấn đề.”
“Thế mà lần cuối cùng, lúc bà nội con từ nhà ta chuyển sang nhà bác cả con, chưa được nửa tháng thì người đã không qua khỏi rồi.”
“Phải biết rằng, lúc bà nội con rời nhà ta, tinh thần vẫn còn tốt lắm, vậy mà sang nhà bác cả con chưa được nửa tháng đã mất.”
“Tóm lại, chuyện bà nội con mất mà bảo không có gì mờ ám, mẹ quyết không tin.”
Lưu Sơn Trụ cảm thấy trong lòng càng thêm lạnh gáy: “Mẹ, nói như vậy, chẳng phải bà nội là do mụ Trần Thúy Châu hại c.h.ế.t sao?”
“Tám chín phần là thế,” Trình Xuân Nha bĩu môi nói. “Có điều con cũng đừng đi nói bậy bạ, dù sao chúng ta cũng không có bằng chứng chứng minh Trần Thúy Châu g.i.ế.c người.”
“Mẹ nói cho con biết chuyện này, chủ yếu là để sau này con phải cẩn thận hơn, còn cả chuyện vợ con ở cữ nữa, chúng ta nhất định phải để nó ở cữ cho đủ tháng. Bằng không nếu vợ con mà nghe lời mụ Trần Thúy Châu đó thì đến lúc khóc cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4894942/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.