“Nói thừa!” Trình Xuân Nha bĩu môi. “Tôi có mỗi một thằng con trai, con dâu cũng chỉ có một đứa. Không đối tốt với nó thì chẳng lẽ lại đi ngược đãi nó à?”
“Haizz!” Đang nói, Trình Xuân Nha bèn thở dài. “Đừng thấy ngày thường tôi hay gắt gỏng với con dâu, hở ra là bới lông tìm vết, thật ra tôi cũng chỉ muốn nó có thể sớm ngày tự mình gánh vác mọi chuyện.”
“Bà nghĩ mà xem, tôi đã ngần này tuổi rồi, tuy trông vẫn còn khỏe mạnh nhưng người có tuổi như chúng ta chẳng biết c.h.ế.t ngày nào.”
“Thế nên tôi phải mau chóng chuẩn bị trước, như vậy thì đến lúc tôi c.h.ế.t đi mới có thể yên lòng nhắm mắt được.”
“Đúng đúng! Bà nói rất có lý.” Thím Nguyên vô cùng đồng tình với lời của Trình Xuân Nha.
Biết làm sao được, người có tuổi chính là như vậy.
Cứ lấy ông Quan nhà bên cạnh bà ra mà nói.
Ban ngày còn khỏe như trâu, làm việc đồng áng vẫn còn tốt chán, ai mà ngờ tối ngủ một giấc, người đã đi mất rồi? Phải biết rằng, ông Quan mới hơn năm mươi tuổi, ngày thường khỏe mạnh vô cùng, làm việc chẳng kém gì thanh niên trai tráng.
Lưu Sơn Trụ nhanh chóng từ trong bếp đi ra, đưa cho thím Nguyên cái rổ nhỏ đựng trứng gà.
Thím Nguyên nhận lấy rổ rồi vui vẻ rời đi.
“Nhân lúc trời còn sớm, con mau ra sông xem có bắt được mấy con cá về không.” Trình Xuân Nha nói với cậu con trai hời của mình.
Tài nguyên ở nơi này cũng coi là khá, cá dưới sông rất nhiều.
Dĩ nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4894939/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.