Nói rồi, Trương Hán Đông nhìn Mạc Chí Mỹ bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Lúc này, anh thật sự cảm thấy Mạc Chí Mỹ rất có vấn đề. Còn về vấn đề là gì thì Trương Hán Đông tạm thời vẫn chưa nghĩ ra manh mối nào.
Tim Mạc Chí Mỹ đập thịch một cái. Có điều, vẻ mặt cô ta không hề tỏ ra hoảng loạn: “Chuyện là thế này, lúc cậu và Xuân Nha rời khỏi Hải Thành, tôi có ghé qua nhà cậu một chuyến.”
“Cậu không biết đâu, lúc ấy bác gái vừa khóc vừa kể lể với tôi, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.”
“Cũng vì vậy nên tôi mới thấy mình nên đứng về phía cha mẹ cậu, nói giúp cho hai bác vài lời.”
“Hán Đông,” Mạc Chí Mỹ ra vẻ khuyên nhủ. “Tôi biết cậu không muốn để hai mẹ con Xuân Nha phải chịu ấm ức, đương nhiên tôi cũng thấy bất bình thay cho cô ấy.”
“Nhưng cách xử lý của cậu thật sự không đúng, đó là cha mẹ cậu cơ mà. Vì không muốn để hai mẹ Xuân Nha chịu thiệt thòi mà cậu lại ngỗ nghịch với cha mẹ mình như vậy, còn làm mẹ mình tức đến ngất đi.”
“Cậu tự vỗ n.g.ự.c hỏi lòng mình xem, cậu làm vậy có công bằng với cha mẹ cậu không?”
“Huống hồ cậu làm vậy cũng chỉ là chữa ngọn chứ không trị được gốc! Sẽ chỉ khiến cậu khó xử khi bị kẹp ở giữa mà thôi, cho nên biện pháp tốt nhất đương nhiên là làm cho cha mẹ cậu chấp nhận Xuân Nha.”
“Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu Xuân Nha thật sự yêu cậu thì hẳn là sẽ không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4882476/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.