“Hu hu!” Trần Lan San cuối cùng cũng không thể nghe thêm được nữa. Cô ta che miệng, nức nở chạy đi.
“Lan San!” Lưu Diệu Quốc hung hăng trừng mắt nhìn những người xung quanh một cái rồi vội vàng đuổi theo Trần Lan San.
“Các người thấy chưa? Lưu Diệu Quốc còn dám trừng chúng ta, hắn lấy đâu ra cái mặt mà dám làm thế hả!”
“Đúng vậy, đúng là thứ không ra gì, không biết mặt mũi để đâu mà còn dám trừng chúng ta.”
...
...
“Lan San, Lan San,” Lưu Diệu Quốc đuổi kịp Trần Lan San, giữ chặt cô ta lại, quan tâm nói: “Em đừng chạy như vậy, lỡ bị ngã thì biết làm sao?”
“Ngã thì ngã thôi,” Trần Lan San hất tay Lưu Diệu Quốc ra. “Dù sao cũng không c.h.ế.t được, mà nếu ngã c.h.ế.t được thì lại càng tốt.”
“Hu hu! Cuộc sống này không thể nào sống nổi nữa, tôi sắp phát điên lên rồi.”
“Đều tại anh,” Trần Lan San hét lớn với Lưu Diệu Quốc. “Nếu không phải vì anh, tôi đã không rơi vào kết cục như bây giờ.”
Lời này của Trần Lan San như một nhát d.a.o đ.â.m vào tim Lưu Diệu Quốc, khiến hắn đau đến nghẹt thở.
Nhưng hắn vẫn không nỡ trách mắng cô ta: “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa, thấy em khóc như vậy, em không biết anh đau lòng đến mức nào đâu.”
“Đau lòng, đau lòng,” Trần Lan San càng hét to hơn. “Anh chỉ biết nói đau lòng thì có ích gì? Đau lòng có thay đổi được tình cảnh của tôi bây giờ không?”
“Lưu Diệu Quốc, tôi hận anh.”
Dứt lời, Trần Lan San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4882448/chuong-966.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.