"Đúng vậy," thím Trương nói tiếp, "Một người đang yên đang lành, đầu óc lại không có bệnh, sao lại tự đ.á.n.h mình được chứ? Chẳng lẽ là bị ma nhập à?"
Bây giờ đã là năm 1978, có vài lời nói đã có thể thoải mái nói ra mà không cần phải kiêng dè gì nữa.
Có thể tùy tiện bàn tán mà không cần lo lắng sẽ bị người ta tố cáo.
"Hu hu!" Trình Xuân Nha lại bật khóc. "Cháu cũng biết những lời cháu nói nghe rất khó tin, nhưng tất cả đều là sự thật."
"Hai thím không biết đâu, lúc đó hành vi tự làm hại bản thân của Diệu Quốc nhà cháu và chị dâu trông đáng sợ đến mức nào đâu."
"Mà điều đáng sợ hơn nữa là mẹ chồng cháu thế mà lại dửng dưng, cứ thế mặt không biểu cảm nhìn Diệu Quốc và chị dâu tự hành hạ mình."
"Đêm qua cháu sợ lắm, sợ đến mức gần như thức trắng cả đêm, mãi đến lúc trời gần sáng mới chợp mắt được một lúc."
"Cháu tin lời Xuân Nha nói," Diêu Hỉ Muội lên tiếng, "Cháu lớn lên cùng Xuân Nha từ nhỏ, hiểu rõ tính cách của cô ấy nhất, Xuân Nha không phải là người hay nói dối."
"Vậy thì lạ thật," thím Trương nói. "Chẳng lẽ nhà họ Lưu này thật sự bị thứ bẩn thỉu gì ám rồi."
Nói đến đây, thím Trương không khỏi rùng mình sợ hãi.
Dù sao thì người ở tuổi của thím, cũng giống như mẹ Lưu, đều rất tin vào những chuyện tâm linh này.
"Hay là bây giờ chúng ta đến nhà họ Lưu xem sao." Thím Quan đề nghị.
Thím Quan đương nhiên cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4813722/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.