"Bây giờ thì biết có lỗi với con trai lớn của bà rồi à?" Trình Xuân Nha ngừng tay không đ.á.n.h Lưu Diệu Quốc nữa. "Thế lúc bà bao che cho con trai út và con khốn Trần Lan San kia làm chuyện ch.ó má, sao bà không nghĩ đến đứa con trai đáng thương đã c.h.ế.t của bà đi?"
"Nói thật, Lưu Diệu Quốc và Trần Lan San, đôi gian phu dâm phụ này tuy đáng giận, nhưng bà già như bà còn đáng ghê tởm hơn."
"Cũng may là cha chồng tội nghiệp của tôi c.h.ế.t rồi, nếu không cũng bị bà, cái bà già c.h.ế.t tiệt này, làm cho tức c.h.ế.t tươi rồi."
"Hu hu!" Nghe Trình Xuân Nha c.h.ử.i mắng, mẹ Lưu càng khóc không thể kiềm chế nổi.
"Thôi được rồi, muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc, đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, nhìn mà ghê tởm." Trình Xuân Nha vừa đứng dậy khỏi người Lưu Diệu Quốc vừa nói, tiện chân đá cho hắn một cái.
Cú đá này lại làm Lưu Diệu Quốc đau điếng.
Nhưng lúc này, Lưu Diệu Quốc làm gì còn tâm trí đâu mà căm hận Trình Xuân Nha, hắn chỉ vội vàng đứng dậy muốn rời khỏi căn phòng này.
Đương nhiên, hắn cũng không quên đỡ mẹ mình dậy rồi cùng rời đi.
Trần Lan San đun nước xong, nói với Trình Xuân Nha một tiếng ở ngoài cửa rồi vội vã vào phòng mẹ Lưu.
"Diệu Quốc, anh không sao chứ!" Nhìn khuôn mặt đã bị đ.á.n.h cho sưng vù của Lưu Diệu Quốc, Trần Lan San không kìm được lại bật khóc. "Trình Xuân Nha thật quá đáng, sao cô ta lại đ.á.n.h anh ra nông nỗi này."
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4813720/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.