Bốp bốp bốp!
Bạch Quảng Phát lại tát Nguyên Quế Anh thêm mấy cái nữa: “Được lắm Nguyên Quế Anh! Hóa ra con đàn bà thối tha nhà cô gả vào nhà chúng tôi bao nhiêu năm nay mà vẫn không chừa cái nết cũ.”
“Sao hả, cô nhất định phải bắt tôi đội nón xanh thì con đàn bà hư hỏng như cô mới hả dạ phải không?”
“Hèn gì! Hèn gì gả vào nhà tôi bao nhiêu năm mà trên mặt chẳng bao giờ có lấy một nụ cười. Hóa ra tâm tư của cô vốn không đặt ở trên người tôi, mà trong lòng vẫn luôn tơ tưởng đến thằng đàn ông khác phải không?”
“Tôi không có,” Nguyên Quế Anh khóc đến c.h.ế.t tâm. “Anh đừng nghe Trình Xuân Nha đó nói bậy được không? Lẽ nào anh thà nghe hắn nói hươu nói vượn chứ không chịu tin tôi sao?”
“Mẹ kiếp, tao cũng muốn tin mày lắm chứ,” Bạch Quảng Phát chỉ tay vào Bạch Cẩu Thặng, “Nhưng mày giải thích cho tao xem, mày đẻ ra thằng con hoang này rồi bảo nó đi tìm Trình Xuân Nha là thế nào?”
“Nếu không có mày xúi giục thì một thằng nhóc mới bốn tuổi có thể tự mò sang thôn bên cạnh tìm Trình Xuân Nha được sao?”
“Nói, rốt cuộc trong lòng mày đang có âm mưu gì, có phải là định nối lại tình xưa với thằng Trình Xuân Nha đó không!”
“Phì! Mày cũng không soi lại xem mình là cái thá gì, đến cha đẻ của thằng con hoang mình sinh ra là ai cũng không biết, mày nghĩ thằng Trình Xuân Nha còn có thể bị mày gài bẫy lần nữa chắc?”
Tuy vẫn chưa rõ Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802311/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.