"Được rồi, kêu la gì mà lắm thế," Trình Xuân Nha bực bội nói. "Mẹ, mẹ nói thật đi! Mẹ khinh thường con trai này, nên mới cố ý phân biệt đối xử với vợ con đúng không?"
"Đừng tưởng mấy năm nay con cứ im im, giống như cái hũ nút, là con không biết vị trí của mình trong cái nhà này, không biết cha mẹ vốn chẳng coi trọng đứa con này."
"Trước kia thì thôi, con không nói gì. Nhưng bây giờ khác rồi, con đã cưới vợ, tất nhiên không thể để vợ con cũng chịu cảnh uất ức trong cái nhà này. Nếu thế thì con còn ra gì là đàn ông nữa."
"Nói trắng ra, muốn bắt nạt vợ con, cũng phải xem con có đồng ý không đã. Nếu làm con tức điên lên, thì cùng lắm con không đi làm nữa. Ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được, thì còn cắm đầu cắm cổ đi làm cho cái nhà này làm gì? Chẳng lẽ thật sự là đồ tự chuốc khổ vào thân sao?"
"Mày... mày... mày thật sự muốn làm tao tức c.h.ế.t mà!" Mẹ Trình ôm ngực, tức không chịu nổi. "Ông nhà nó, ông c.h.ế.t rồi hay sao, để con trai ông làm tôi tức c.h.ế.t đây, mà ông vẫn không chịu ra?"
Cha Trình với vẻ mặt cau có đi ra từ trong nhà, giận dữ hét vào mặt con trai út: "Tao thấy mày ngứa da rồi phải không? Mau đi lấy cây gậy lại đây, tao đ.á.n.h c.h.ế.t cái thằng khốn này."
"Thế thì tốt quá," Trình Xuân Nha nói với vẻ thờ ơ. "Từ khi con biết hiểu chuyện tới giờ, lúc nào cũng như con trâu già, cắm đầu cắm cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802221/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.