Nói thì là vậy, nhưng thực ra trong lòng Trình Xuân Huy vẫn ngầm đồng ý với vợ. Số tiền bố để lại, đúng là rất có khả năng bị mẹ chia hết cho em trai và con yêu quái kia rồi.
"Thôi đi, bây giờ nói mấy chuyện này thì có ích gì? Đừng quên lời cảnh cáo của con yêu quái đó," Trình Xuân Huy liếc vợ một cái,. "Đồng hồ? Em cũng dám nghĩ thật."
"Rốt cuộc đồng hồ quan trọng, hay cái mạng quan trọng? Nếu em dám làm ầm ĩ với mẹ đòi đồng hồ, đến lúc mẹ viết thư báo cho con yêu quái kia, nó mà quay lại, thì chưa cần nó ra tay, anh đã tự xử em trước rồi."
Về khoản tiền bố để lại, Trình Xuân Huy không dám mơ tưởng nữa. Dù sao muốn có tiền tiêu, thì cũng phải có mạng đã chứ!
Lặc Dao bĩu môi không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng im lặng.
Cùng lúc đó, đoàn người Trình Xuân Nha đang ngồi trên tàu, tình cờ gặp Bạch Lăng Chí cũng đang đi xuống nông thôn.
"Anh Xuân Diệu, đúng là anh rồi!" Bạch Lăng Chí vui mừng nhìn Trình Xuân Diệu. "Anh Xuân Diệu, em cũng đi nông thôn ở tỉnh bên. Em được phân về thôn Tiểu Hà, không biết có xa thôn Tiểu Khê của anh không."
Trình Xuân Diệu vốn chẳng buồn để ý đến hắn. Dù sao tính nết nhà họ Bạch thế nào, người cùng khu với nhau ai chẳng rõ. Trình Xuân Nha thì khỏi phải nói, với hạng háo sắc ghê tởm như Bạch Lăng Chí này, cô càng lười để tâm.
Nhưng Quách Băng Thúy đâu biết Bạch Lăng Chí là người thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802208/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.