Triệu Như Trân lúc này đang nằm bệt dưới đất, vừa nhìn đã biết là ăn đòn không nhẹ.
"Anh cả, anh hai, hai người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?" Trình Xuân Nha mỉm cười đi đến trước mặt họ. "Tôi biết hai người chướng mắt tôi, nhưng thì đã sao nào?"
"Dù hai người có trừng to mắt đến rớt ra ngoài, cũng chẳng làm gì được tôi cả! Ai bảo căn nhà này vốn không phải của hai người, mà là của mẹ chúng ta cơ chứ?"
"Trình Xuân Nha," Trình Xuân Mục nghiến răng nghiến lợi nhìn em gái. "Cái đồ đàn bà không biết xấu hổ, cái đồ sao chổi nhà mày. Chính vì mày mà nhà này mới loạn thành như vậy."
"Sao mày không c.h.ế.t quách đi cho rồi? Nếu còn chút liêm sỉ thì đừng về nữa, c.h.ế.t ở ngoài đường đi."
"Như vậy không được đâu!" Trình Xuân Nha mỉm cười. "Tôi khó khăn lắm mới g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều người như vậy để được trở về nhà, sao có thể không quý trọng mạng sống mà c.h.ế.t ở bên ngoài chứ?"
"Mày... mày vừa nói gì?" Trình Xuân Huy sợ hãi nhìn em gái. "Mày hại c.h.ế.t ai, hại c.h.ế.t bao nhiêu người rồi?"
"Trình Xuân Nha, đầu óc mày có vấn đề à? Điên rồi sao?"
"Ha ha!" Trình Xuân Nha bật cười. "Ghét ghê! Anh hai, sao anh lại vô tư nói toạc ra chuyện tôi bị bệnh như vậy."
Sau đó, Trình Xuân Nha trở nên lạnh lùng: "Tô g.i.ế.c bao nhiêu người ấy à, cũng không nhiều đâu. Chỉ là gần như diệt cả cái nhà đã bỏ tiền mua tôi về, rồi cái thằng đàn ông ép tôi sinh con, tôi cũng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802199/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.