"Lưu Minh Tuyên, tại sao anh không cho tôi ngủ trong phòng?" Trình Điềm Tuyết tức giận nhìn Lưu Minh Tuyên. "Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Nếu anh không thích phụ nữ, thì anh có thể ly hôn với tôi mà!"
"Tại sao anh cứ phải chà đạp tôi như vậy? Anh còn lương tâm không?"
"Nếu tôi còn lương tâm, thì hỏi xem tôi có lấy cô không?" Lưu Minh Tuyên trơ trẽn nói. "Để cô ngủ dưới sàn trong phòng tôi lâu như vậy, tôi đã tử tế lắm rồi! Cô còn muốn tôi thế nào nữa?"
"Trình Điềm Tuyết, cô nên biết thân biết phận, đừng có được voi đòi tiên. Muốn bám riết lấy phòng tôi để ngủ dưới sàn, không sợ mình c.h.ế.t vì hạnh phúc sao?"
Nói rồi, Lưu Minh Tuyên đóng sầm cửa lại.
Anh ta đã quá chán ngán việc Trình Điềm Tuyết ngủ dưới sàn trong phòng mình.
Hôm nay anh ta đã nói rõ mọi chuyện với mẹ, dĩ nhiên không thể để cô ta tiếp tục ngủ trong phòng mình được.
Mẹ Lưu mặt mày âm u mở cửa phòng: "Đồ vô dụng, uổng công có cái mặt xinh đẹp."
Bây giờ mẹ Lưu đã hoàn toàn mất hy vọng vào con trai.
Hay nói đúng hơn là, bà ta không còn hy vọng vào cái khuôn mặt xinh đẹp của Trình Điềm Tuyết nữa, nên dĩ nhiên bà ta sẽ không đá cửa phòng con trai, bắt nó phải giữ Trình Điềm Tuyết ngủ trong phòng.
Trình Điềm Tuyết cảm thấy mình sắp phát điên. Nhưng cô có thể làm gì được đây? ------
Căn biệt thự hai tầng trong khu nhà của quân đội là nơi lão thủ trưởng Tưởng đã sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802117/chuong-738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.