Ngồi xuống bên giường, cha Trình cố nặn ra một nụ cười hỏi: "Trí Tuấn, hôm nay con cảm thấy thế nào? Bây giờ trời vẫn còn nắng, cha đẩy con ra ngoài phơi nắng một chút nhé?"
"Cha lại muốn đẩy con ra ngoài để người ta chê cười con đúng không?" Trình Trí Tuấn cười lạnh lẽo, nói. "Cha đúng là người cha tốt của con!"
Từ sau khi bị tàn tật, tính cách của Trình Trí Tuấn trở nên cực đoan, mang đến cảm giác u ám, khiến người khác nhìn vào cảm thấy khó chịu.
Trước lời nói đó của con trai, cha Trình dường như đã quen nên ông không hề tỏ ra tức giận: "Là lỗi của cha, cha xin lỗi con. Con đừng chấp nhặt với cha."
Nói rồi, cha Trình đứng dậy: "Nếu con không muốn ra ngoài phơi nắng, vậy cha ra ngoài trước, lát nữa sẽ mang cơm lên cho con."
Dứt lời, cha Trình quay lưng đi ra ngoài. Dáng vẻ lưng còng của ông ấy khiến người khác nhìn thấy không khỏi xót xa.
Khóe mắt Trình Trí Tuấn ướt nhòa.
Anh ta biết rõ, cha thật sự yêu thương anh ta.
Không giống mẹ, tuy cũng chăm sóc anh ta nhưng lại không ngừng than vãn.
Nhưng biết vậy thì sao? Trình Trí Tuấn không thể kiểm soát được cơn giận của mình.
Đôi khi anh ta cũng nghĩ, chi bằng c.h.ế.t quách đi cho xong, còn hơn sống một cuộc đời không ra người ra ngợm như thế này.
Nhưng con người một khi đã không c.h.ế.t được ở lần đầu tiên, thì sẽ không còn dũng khí để c.h.ế.t nữa.
Vì thế, Trình Trí Tuấn rất hận cha mẹ, hận họ vì sao năm xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802115/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.