Rất nhanh, vài ngày đã trôi qua. Hôm nay, cả thôn lại bắt đầu ra đồng làm việc.
Ngay khi cháu gái vừa ra khỏi nhà, bà Trình đã xách giỏ, dắt chắt trai lên núi hái nấm về phơi khô.
Nhưng khi đi đến cuối thôn, bà thấy một ông lão đang ngồi bên đường, vẻ mặt yếu ớt. Bên cạnh ông là hai thùng phân và một cái đòn gánh.
"Ông à, ông bị sao vậy?" Bà Trình đoán ra thân phận của ông lão này, nhưng lòng tốt của bà không cho phép bà làm ngơ.
"Không sao đâu, chỉ là bệnh hạ đường huyết tái phát thôi. Nghỉ một lát là ổn." Giọng lão thủ trưởng Tưởng yếu ớt.
"Ông như thế này mà bảo là không sao?" Bà Trình khẽ nhíu mày. "Nhưng bệnh hạ đường huyết là bệnh gì, tôi chưa nghe bao giờ."
"Là bệnh thiếu đường trong cơ thể," lão thủ trưởng Tưởng vẫn yếu ớt. "Tôi không sao đâu, nghỉ một lát là được. Thím không cần lo cho tôi."
"Ôi chao! Trông ông thế này mà lại nói không sao." Bà Trình nói. "Hay là thế này đi, tôi đi gọi người đến, đưa ông đến thầy lang trong thôn."
"Ông ơi, kẹo này." Trình Phi Vĩ móc kẹo trong túi ra đưa cho lão thủ trưởng Tưởng.
Thiếu đường thì ăn kẹo thôi! Trình Phi Vĩ cảm thấy mình thật thông minh.
"Đúng rồi!" Bà Trình vội lấy kẹo từ tay chắt trai, bóc giấy rồi đưa vào miệng lão thủ trưởng Tưởng. "Thiếu đường thì ăn kẹo đi."
Lão thủ trưởng Tưởng ngậm kẹo vào miệng. Tình trạng của ông ấy lúc này rất cần đồ ngọt. Một lúc sau, cảm thấy khá hơn nhiều, trên mặt ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802099/chuong-720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.