"Bà Trình, bà cũng đưa Tiểu Vĩ nhà bà ra xem à!" Bà Vưu là người mở lời. Bà cũng đưa cháu trai, cháu gái ra sân xã xem.
"Ừ," bà Trình nhìn chắt trai chơi với đám trẻ con rồi mới quay sang nói chuyện với bà Vưu. "Thằng Tiểu Vĩ nhà tôi đòi ra sông bắt cá. Con nít con nôi, bắt cá gì chứ!"
"Bất lực quá nên tôi mới đưa nó ra đây xem."
"Mà này, mấy người hộ đen đó đến chưa?"
"Chưa," bà Vưu nói. "Tôi nghe nói, trong số những người được điều về thôn mình có cả người làm quan lớn đấy."
"Ôi chao! Mấy cái chuyện này là sao vậy không biết."
"Bà già này càng ngày càng không hiểu nổi. Nghe nói thành phố bây giờ loạn lắm, học sinh không đến trường học nữa, ngày nào cũng chạy ra đường."
"Haiz! Thật không biết quý trọng. Được đi học là may mắn lắm rồi. Hồi chúng ta còn nhỏ, được biết chữ là phúc lớn thế nào."
"Đúng vậy," bà Trình thở dài. "Cuộc sống ngày càng tốt hơn, nhưng con người lại càng không biết trân trọng."
"Đáng lẽ phải đi học lại chạy ra đường làm những chuyện vô bổ. Thật không hiểu mấy đứa trẻ bây giờ nghĩ gì."
"Đúng là như vậy," bà Vưu gật đầu. "Theo tôi, mấy đứa trẻ ở thành phố được sống sung sướng quá nên mới rảnh rỗi mà đi theo mấy cái hội đó làm loạn."
"Nếu chúng nó cũng như trẻ con nông thôn chúng ta, từ năm sáu tuổi đã phải giúp gia đình làm việc, tám chín tuổi đã có thể coi là nửa người lớn, xem chúng nó còn sức mà đi làm những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4802091/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.