“Hơn nữa, đây là căn nhà do cha mẹ em để lại, vậy tại sao Mặc Ngôn hắn có thể ở, còn em là con gái lại không thể?”
Mắt Mặc Dao Lệ sáng lên: “Đúng vậy, căn nhà này là do cha mẹ em để lại, tại sao chỉ có thể cho một mình Mặc Ngôn chứ, nhưng mà...”
Haizz! Rốt cuộc Mặc Dao Lệ vẫn không muốn gây khó dễ cho em trai mình.
Cô ấy cũng chỉ có một đứa em trai thôi, lẽ nào muốn thành kẻ thù với nhau sao? “Dao Lệ, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em phải nghĩ cho hai đứa con của chúng ta,” Diêu Kiến Công nói, “Tình hình căn nhà bên nội của anh em cũng biết, hơn nữa chúng ta đã chuyển ra ngoài bao nhiêu năm rồi, trong nhà sớm đã không còn chỗ cho gia đình bốn người chúng ta nữa.”
“Nếu chúng ta chuyển về, người lớn chúng ta thì không sao, tùy tiện trải chiếu ngủ tạm cũng được.”
“Nhưng còn hai đứa con thì sao? Dưới đất ẩm ướt, nếu để hai đứa trẻ quanh năm suốt tháng trải chiếu ngủ, em nói xem cơ thể tụi nó có chịu nổi không?”
“Anh biết, em chỉ có một đứa em trai, không muốn lật mặt mà trở thành kẻ thù, đừng nói em không muốn, lẽ nào anh lại muốn sao?”
“Anh cũng chỉ có một đứa em vợ này, nhưng không phải chúng ta có hai đứa con sao? Anh là một người cha, trong bất cứ hoàn cảnh nào, điều đầu tiên anh luôn phải nghĩ đến là lo cho con cái của mình.”
“Mẹ, chúng con không ngủ dưới đất, không về nhà ông bà nội đâu.” Hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801980/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.